Showing posts with label Sách. Show all posts
Showing posts with label Sách. Show all posts

Tuesday, August 28, 2012

Người thông minh làm thế nào để hạnh phúc ?


    
   
                                     NGƯỜI THÔNG MINH LÀM THẾ NÀO ĐỂ HẠNH PHÚC ?

1.      Khả năng trì hoãn lại sự thoả mãn đánh dấu sự trưởng thành của 1 con người
2.      Nếu chúng ta tìm được những nguồn khích lệ ngắn hạn phù hợp với mục tiêu dài hạn thì việc đưa ra quyết định đúng đắn trong hiện tại sẽ dễ dàng hơn

      Tổng kết lại, có 5 lĩnh vực theo nghiên cứu đưa ra để con người hạnh phúc

I-                   NIỀM VUI TRONG CÔNG VIỆC

·         Một trong những yếu tố cốt lõi để có được niềm vui trong công việc là có cơ hội vận dũng điểm mãnh mỗi ngày. Tập trung vào điểm mạnh và gặt hái thành công từng ngày, thì thay vì chăm chăm nghĩ đến thất bại, chúng ta sẽ học hỏi được nhiều hơn. Người có cơ hội vận dụng được điểm mạnh sẽ gắn bó công việc cao hơn 6 lần và chất lượng cuộc sống cao hơn 3 lần.

+ Điểm mạnh của mình là gì?
+ Điểm mạnh của nhân viên và mọi người là gì?
+ Cách nào để phát huy nó

·         Chia sẻ viễn cảnh tương lai tốt đẹp, chia sẻ đam mê, và truyền nhiệt huyết cho nhân viên, cho mọi người.
+ Phân công người chia sẻ trách nhiệm công việc với nhân viên, khích lệ sự phát triển của nhân viên
+ Dành thời gian giao tiếp với cộng sư nơi làm việc, với những người mà bạn yêu mến.

Vậy tóm lại :
1.      Làm những gì mình yêu thích, đam mê
2.      Hãy vận dụng điểm mạnh của bản thân mỗi ngày
3.      Chọn 1 người cùng chia sẻ trách nhiệm với mình, người đó khích lệ sự phát triển ở mình, và dành nhiều thời gian bên cạnh người này
4.      Dành nhiều thời gian giao tiếp với cộng sự, những người mình yêu mến
5.   Chia sẻ đam mê, tầm nhìn

II-                  HẠNH PHÚC VỀ MẶT XÃ HỘI

·         Cảm xúc truyền đi rất nhanh, gặp người vui vẻ ta vui vẻ, gặp người buồn ta hay buồn theo. Độ hạnh phúc của bạn sẽ tăng 15% nếu bạn quen một người hạnh phúc. Và người bạn khác của bạn sẽ tăng 10% nếu bạn quen người nào đó hạnh phúc. Chúng ta, và mạng lưới mqh xung quanh gián tiếp ảnh hưởng đến nhau rất nhiều, vì vậy, hanh phúc của bạn không chỉ đơn thuần của riêng bạn.

·         Hãy chơi, hãy ở gần những người hạnh phúc, những người khoẻ mạnh, những người tốt bụng, những người giàu có, những người vui vẻ, những người quyết tâm… bạn sẽ được ảnh hưởng tốt từ họ.
·         Yếu tố quan trọng nhất để tạo sự gắn bó và niềm vui trong công việc không phải là người ta đang làm việc gì, mà làm với ai. Những ai có bạn thân trong công việc có xu hướng gắn bó công việc cao gấp 7 lần bình thường, và những người không có sẽ có 1/12 khả năng gắn bó với công việc so với họ.

·         Tán gẫu trong lúc rảnh rỗi, hay email nói chuyện, liên lạc, bàn luận các chủ đề với nhau, sẽ giúp gắn bó nhiều hơn. Hãy có những người bạn thân thiết ở các khía cạnh khác nhau như công việc, học tập, ăn chơi, tu tập, sức khoẻ, làm giàu…. Hãy quan hệ với những người khích lệ bạn phát triển. Dành khoảng 6h/ ngày để giao tiếp, sắp xếp thời gian cho những cuộc gặp, những cuộc hẹn…

Áp dụng :
 1. Dành 6h để trao đổi, nói chuyện, email, gọi điện, gặp hỡ bạn bè, đồng nghiệp, người thân… và các mối quan hệ thân thiết, những mối quan hệ khích lệ bạn
2. Củng cố các mối quan hệ xã hội. Trao đổi, quan tâm, và trợ giúp.Mang những điều tích cực tới cs
3. Kết hợp thời gian giao tiếp với hoạt động thể chất, chẳng hạn cùng đi tập thể dục, hay đi bộ để rèn luyện thân thể…
4. Kết giao với những người tích cực

III-              HÀI LÒNG VỀ TÀI CHÍNH

·         Đảm bảo phải có niềm vui trong công việc hạnh phúc về mặt hội đã.

·         Hãy mua những trải nghiệm : Ví dụ như chuyến di lịch, đi dã ngoại với bạn bè, đi học, ăn tối…vv… nó sẽ tạo những kỷ niệm đẹp, sẽ nhớ lâu dài.

·         Chi tiền cho người khác, thay vì mua những tài sản vật chất cá nhân

·         Lên kế hoạch chi tiêu có lợi để giảm bớt nỗi lo lắng về tiền bạc

+ Đảm bảo có đủ tiền chi tiêu cho những điều mình mong muốn : Ăn, uống, café, đi lại…
+ Chi tiêu khôn ngoan : Mua các trải nghiệm, chia sẻ người khác… thay vì mua vật chất
+ Dừng mua những thứ không cần thiết, những thứ thể hiện cái tôi…

IV-              SỨC KHOẺ

·         Dành ít nhất 20 phút mỗi ngày thể dục, lý tưởng nhất vào buổi sáng để có tâm trạng tốt cả ngày
·         Ngủ đủ giấc . Từ 7-8 tiếng
·         Chọn thực phẩm có lợi cho sức khoẻ

V-                YÊN VUI TRONG ĐỜI SỐNG CỘNG ĐỒNG

·         Hãy xác định cách bạn có thể đóng góp cho cộng đồng dựa trên mục tiêu riêng của mình
·         Hãy nói với mọi người biết đam mê và sở thích của mình để tăng cơ hội kết nối với các hội nhóm liên quan
·         Tham gia ngay nhóm hay sự kiện cộng đồng nào đó. Dù ít ỏi, nhưng bắt đâu ngay.
-           
     @Anh Duy Nhất

Sunday, June 3, 2012

Những gì tôi học được khi đọc An Lạc Từng Bước Chân


Đọc An Lạc Từng Bước Chân …

Những gì tôi học được khi đọc An Lạc Từng Bước Chân


-       Làm mọi thứ trong chánh niệm, trong tỉnh thức :

+ Tập trung vào hơi thở của mình. Thở vào biết mình thở vào, thở ra biết mình thơ ra.

+ Làm cái gì, biết mình đang làm cái đó, cảm nhận cái đó, quan sát cảm xúc của mình, dành trọn tâm trí, hành động của mình đồng nhất với nó.

+ Nếu rửa bát, hãy cảm nhận nước trong tay mát thế nào, hãy rửa nhẹ nhàng, sạch sẽ, cảm nhận khi đưa bàn tay vào rửa bát… bát sạch.

+ Nếu đi đường, hãy tập trung vào hơi thở, biết mình đang bước đi, khi nhấc chân lên biết mình đang nhấc chân, thở ra, thở vào theo từng nhịp của bước chân… Hãy đi, đi để mà đi… chứ không đi để mà tới. Cảm nhận, ngắm nhìn mọi vật xung quanh.

+ Khi ăn uống… nhai thật kỹ, không nói chuyện. Biết ơn vì những thức ăn, vì những người mang thức ăn tới, người nấu… cảm ơn họ, chúc những điều tốt lành tới họ. Nhai cơm, từng miếng một, quan sát xem mình đang ăn gì, cảm nhận vị ngọt…các vị trong nó, ăn từng miếng, và nhai, cảm nhận

+ Khi nghe điện thoại, hít thở 3 hơi, để 3 hồi chuông… biết mình đang nghe điện thoại, nói chuyện biết mình nói gì, mong muốn của mình là gì, tập trung vào hơi thở, và nói. Khi mình nói chuyện tỉnh thức, không chạy theo các thói quen sẽ giúp mình không bị lỡ lời và hối hận điều gì

+ Khi nóng giận… hãy rời xa nguồn gây cơn giận đầu tiên… Dành thời gian cho riêng mình chăm sóc cơn giận đó. À, chào người bạn lâu năm, bạn lại đến thăm tôi đó à… Cảm nhận cơn giận bốc lên, tập trung vào hơi thở, không suy nghĩ về nguyên nhân gây cơn giận… mà tập trung vào hơi thở… mình phải chữa cháy nhà trước khi tìm kẻ đốt nhà, mà cũng chẳng cần quan tâm kẻ đốt nhà, lo nhà mình trước đã… Ôm ấp nó, ta thấy bạn rồi, vào đây và trò chuyện với ta nào.

Sau đó, khi cơn giận nguôi xuống, hãy tìm nguyên nhân gây ra, do sự  mong cầu của ta, những yêu cầu, hi vọng của ta mà người khác không đáp ứng, do sự đe dọa bản ngã của ta. Liệu ta có thực sự vì người khác không, hay ta vì chính ta… hãy vì người khác thực sự, giúp đỡ người khác…

+ Đối với các cảm xúc khác cũng thế… hãy nhận diện nó đang tới, rồi chào hỏi nó, dung chính hơi thở, tập trung hơi thở và trò chuyện với người bạn đó… tập trung thở… sau khi nguôi ngoai mới bắt đầu tìm nguyên nhân

+ Khi đi xe máy, việc tắc đường là vấn đề lớn, hay cả việc dừng đèn đỏ. Việc đầu tiên trước khi thực tập là đừng để sát giờ, gấp rút sẽ đi. Đi như thế rất nóng ruột, đi vội và dễ gây tai nạn. Hãy đi thong thả, cảm nhận đường phố, những cơn gió lùa mát, biết là mình đang đi xe, tay , chân, người mình đang thế nào đó…
Ngắm nhìn đường phố, cảm ơn vì ta đã được sống, được có xe đi… biết ơn cuộc sống này. Hãy tập trung vào hơi thở…

+ Khi ta gặp đèn đỏ, hãy tắt máy, thư giãn, nhắm mắt lại… và tập trung hơi thở, hoặc cảm nhận những âm thành bên tay, hít thở sâu sẽ giúp ta lấy lại sức lực. Mỗi lần gặp đèn đỏ là 1 cơ hội để ta cảm nhận những điều đó… Vì thế, hãy tận dụng…

+ Khi tắc đường, hãy đứng yên, bình tĩnh, tập trung hơi thở, cảm nhận từng cảm xúc bên ta, hay ngắm nhìn người đi đường. Đây là cơ hội để tập thở, để CHÚC PHÚC cho những người bên cạnh ta. Ai cũng muốn đi trước, hãy nhường họ, nhường ai muốn đi trước, nhường người chỗ mát để đứng… Đó là cơ hội để thực tập

+ Khi có tiếng còi, tiếng ô tô làm ta giận mình, đôi khi ta thấy tức giận, hãy quan sát cơn giận đó, đó là do thói quen của ta đấy thôi, hãy dành 1 lời chúc cho người, cho thứ làm ta bực mình. Và ôm ấp, chào hỏi cơn giận đó… Hãy coi những tiếng còi, tiếng ô tô, đèn đỏ, tiếng chuông… tiếng tích tắc… đó là hồi chuông thức tỉnh ta sống với chánh niệm, an trú vào giây phút hiện tại… tập trung vào hơi thở của mình

+ Sẽ có nhiều người làm ta bực mình, nhiều điều làm ta lo lắng, sợ hãi… điều đầu tiên, hãy thầm cảm ơn họ… Vì sao, vì nhờ có họ ta biết được ta đang lo lắng, sợ hãi điều gì… hay ta bực mình vấn đề gì… ta nhìn thấy chính ta, hiểu được ta hơn… Vì thế, hãy cảm ơn và chúc họ trở thành con người tốt mà bạn muốn… Hãy chúc họ, cảm ơn họ… chỉ cần thầm thôi, sau đó hãy theo dõi các tín hiệu phản hồi đó… nó muốn nói cho ta biết điều gì. Cuộc sống là một chuỗi các phản hồi, nếu ta coi đó là các phản hồi hữu ích thì nó sẽ hữu ích… Tùy vào cách ta nhìn cuộc sống.

+ Khi bạn bực mình, lo lắng, sợ hãi,,, hay hành động một cách cảm thấy mình hơi ngốc… thì đừng tự dằn vặt mình vì mọi người đều không hoàn hảo, đức Phật nói, tất cả đều bị Tham, Sân, Si chi phối… chính vì thế, cả ta và mọi người đều chắc chắn không hoàn hảo (chỉ trừ những bậc A LA HÁN), chắc chắn đều mắc lỗi. Đừng nghi ngại người khác đánh giá nhiều, bạn cũng biết 1 hành động không nói lên hết con người, bạn cũng biết ai cũng có lúc sai mà, quan trong là lần sau không làm như thế nữa… Và bạn cũng vậy, mọi người không quá chú trọng vào những lỗi đó đâu. Mọi thứ đều cũng sẽ qua đi, và những lỗi lầm đó cũng qua đi thôi. Quan trọng, bạn QUYẾT TÂM không mắc lại lỗi đó nữa… Bạn thấy bài học trong nó, rút ra. Hãy nhớ, bạn đang trên con đường hoàn thiện bản thân mình, vì vậy, không nên đặt tiêu chuẩn mình hoàn hảo, xin lỗi, chịu trách nhiệm về việc mình làm, và rút bài học từ nó là okie.

Mọi thứ xảy ra, nó như bà học cần xảy ra. Nếu ta chưa học được, nó lại xảy ra điều đó lần nữa để ta học. Vì thế, cố gắng học mọi thứ nhé

+ Hãy tiếp nhận mọi thông tin một cách bình thản, các đóng góp của mọi người đó là cách nhìn từ họ… chính vì vậy, cách nhìn của họ dưới con mắt của họ là đúng với họ… chứ chưa chắc là đúng hết. Quán niệm hơi thở, tập trung vào hơi thở… và xem xét đâu là vấn đề họ nêu ra… nhìn rõ chúng, chấp nhận chúng là như thế… và tìm cách giải quyết tốt hơn. Mọi thứ tới đều là phản hồi, để cho ta có bài học mà, vì thế đừng ngại ngần, sợ hãi… Biết rõ bản chất vấn đề, ko oán trách hay bực mình người khác… Đức Phật luôn trầm tĩnh trước mọi biến cố, ngài chỉ nói sự thật và không kêu ca, phản kháng hay thanh minh nhiều, mọi thứ rồi sẽ ổn. Ngài luôn yêu thương tất cả mọi người, kể cả những kẻ âm mưu hại ngài… Tất cả mọi người đều cần sự yêu thương… đều cần một tấm  lòng  ôm ấp họ, bao dung họ, yêu thương họ dù họ có phạm lỗi gì… Có khi phải nhẹ nhàng, phải đánh… với mục đích giúp họ tỉnh ngộ… còn những người lúc này chưa độ được, thì không độ… Tùy duyên mà độ.

+ Hãy nhìn điểm tốt ở tất cả mọi người, và sống với điểm tốt đó, giúp họ phát huy điểm tốt đó…

+ Đừng ngồi buôn chuyện, than vãn… hãy hành động, tĩnh lặng trong tâm, vững chãi trong tâm.. và hành động để đạt những gì mình muốn, nhưng không bị quá ảnh hưởng bởi kết quả. Như việc giúp đỡ người khác, giúp đỡ sao mình cảm thấy thoải mái, sao cho họ có không cảm ơn, họ có nói xấu hay làm hại mình… thì mình cảm thấy thoải mái khi giúp họ lúc đó,,, kể cả lúc đó mình không giúp được họ mình cũng thoải mái… giúp đỡ 1 cách không cần nhận lại, kể cả 1 lời cảm ơn. Cũng như ta đối xử với người khác, mà dù họ có ghét ta, hãy cứ chào họ 1 câu, chúc họ những điều tốt lành, cho dù họ không chào ta… cho dù họ nói xấu ta… Hãy nói đúng sự thật

+ Mọi việc đều liên quan tới nhau, mọi vật… không có tự ngã… vì có cái này nên mới có cái kia, có cái kia nên mới có cái này… chứ không tự nó tồn tại được. Nên ta và chiếc lá, và những vì sao… đã có mối liên hệ mật thiết. Vì vậy, sự tồn tại của mọi thứ là sự tồn tại của mình… Hãy yêu thương và trân trọng mọi thứ, hãy nói những lời cảm ơn, nói những lời giúp đỡ mọi người, để truyền sự tự tin, hãy giúp đỡ để mọi người tốt hơn chứ không phải giúp đỡ vì ta thôi đâu. Trân trọng những phút giây chúng ta đến với nhau… Không nên trách cứ ai, hay tách riêng biệt ai với ai… tất cả chúng ta đều liên hệ sâu sắc với nhau, hãy tôn trọng tự do, bảo vệ mọi thứ…

+ Như nước, mọi thứ vào nước, nước đều chào đón, nó không giữ lại, nó luôn lưu chuyển, nó chuyển hóa mọi thứ hòa mình vào nó… Và ta cũng vậy, hãy để mọi thứ đến với ta lưu chuyển, ta chẳng giữ lại cái gì, hãy để ta là một duyên lớn giúp sự thành công, niềm hạnh phúc đến với mọi người. Ta không giữ lại cái gì, khi có tiền, hãy cho tiền đi, hãy giúp người khác đi, thì dòng tiền khác lại tới… Càng lưu chuyển, lượng lưu chuyển lại lớn hơn. Ta muốn lớn mạnh, ta phải lưu chuyển, lưu chuyển mọi thứ ta có, để tất cả cùng lớn mạnh hơn…

+ Hãy tin điều gì mà điều đó làm bạn thực sự tin, bạn trải nghiệm và cảm thấy nó đáng tin, nó tốt cho bạn, nó giúp bạn sống yêu thương, buông bỏ hơn, hạnh phúc hơn… thì hãy tin nó, chứ không tin bất cứ học thuyết, lý luận nào mà nó chỉ là lý luận do người nổi tiếng nói, do kinh điển, hay do đám đông nói… hãy cảm nhận bằng chính mình. Bạn quyết định xem nó có phù hợp hay không. Kể cả những lời Đức Phật dạy, mà bạn thấy nó chưa hợp với mình… thì cứ từ từ. Khi bạn làm thứ gì đó bằng niềm tin sâu sắc của mình, thì nó sẽ rất mạnh mẽ

+ Hãy yêu thương người khác, nói những điều tốt lành, động viên, khích lệ mọi người, hãy giúp đỡ họ, chia sẻ với họ… một cái nhìn âu yếm, một lời cảm ơn chân thành, một lời chúc, một sự giúp đỡ tôn trọng, một cái nắm tay, một cái ôm nồng ấm trong tỉnh thức… khi ôm ta vẫn tập trung vào hơi thở, vào cảm nhận của ta… thì ta sẽ thực sự sống, người đó sẽ cảm nhận được tất cả tình cảm nơi ta…

+ Bạn có tin, chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào không? Và người khác cũng có thể chết bất cứ lúc nào… Vậy, những giận hờn, những lo lắng, những suy tư ích kỷ nhỏ nhoi có quan trong gì… địa vị có quan trong gì, vì tất cả sẽ mất hết khi ta ra đi mà… Hãy giúp đỡ người khác mọi lúc có thể, hãy chia sẻ với người khác.
Hãy vượt qua các lo lắng, sợ hãi, những suy tư nhỏ nhoi… bằng cách quán niệm ta có thể chết bất cư lúc nào, bằng cách bỏ qua những điều đó. Chỉ cần không suy nghĩ tới nó nữa là ta hết lo mà… Vì thế, hãy làm những việc to lớn, những việc ý nghĩa…

+ Mọi thay đổi phải từ từ, như nước tích lũy từng nhiệt độ một lên 100 độ mới bốc hơi… kiên trì tích lũy những duyên nhỏ, thì duyên thành công lớn sẽ tới. Không có sự thay đổi quá lớn lao một lúc, cần thời gian, cần tích lũy, cần kiển trì…

+ Đôi khi, việc giúp đỡ người khác lại làm cho cái tôi của ta to lớn, cao ngạo hơn… nên việc hỏi ý kiến người khác, nhờ người khác giúp đỡ… sẽ làm cho cái tôi của ta thấy nhỏ hơn, mọi người thấy được tôn trọng, và cảm giác họ thấy ý nghĩa hơn. Vì thế, hãy luôn hỏi ý kiến người khác. Kể cả khi bạn cảm thấy mình bị thấp kém hơn… Đó là lúc bạn mạnh mẽ nhất, đó là lúc bỏ bớt cái ngã… lúc ta hòa nhập dần thành nước…  Nguyên tắc : Hãy lắng nghe, tham khảo ý kiến của mọi người trước. Đừng vì cái tôi của mình mà phá đi mọi việc…

+ Có 1 điều sâu sắc mà ta học được, đó là muốn có thứ gì… hãy giúp đỡ người khác  có được điều đó. Ta phải là sự thay đổi mà ta muốn trên thế giới. Muốn giải quyết vấn đề gì, hãy giải quyết nơi ta. Ví dụ :
  
1.    Nếu ta muốn được yêu thương, hãy yêu thương mọi người
2.    Nếu ta muốn thành công, hãy giúp đỡ người khác thành công
3.    Nếu ta muốn người khác nhiệt tình, ta hãy nhiệt tình với mọi người
4.    Nếu ta muốn được người khác giúp đỡ về tiền bạc, hãy giúp đỡ những người cần tiền bạc
5.    Nếu ta muốn nhân viên làm việc tận tình, thì khi ta là nhân viên cũng hãy làm việc tận tình
6.    Nếu ta muốn người khác like face cho mình, hãy like face họ khi họ nhờ…
7.    Nếu ta muốn người khác hướng dẫn ta trong thành phố lạ, thì khi có người nhờ ta hướng dẫn hãy tận tình hướng dẫn họ…
         
Chúc các bạn những điều tốt lành trong cuộc sống :x

Wednesday, May 30, 2012

Đọc Đường Xưa Mây Trắng




Cuốn Đường xưa mây trắng mua khá lâu rồi chưa đọc, mình bị hấp dẫn bởi kể về cuộc đời Đức Phật một cách đời thường và nhẹ nhàng. bỏ hết các yếu tố thần thánh hóa Đức Phật đi.

Có một vài bài học mình rút ra :

* Đức Phật phải khổ luyện rất lớn, nhin đói, khổ cực, lối tu ép xác... với quyết tâm phải đạt được Đạo. Phải khâm phục đầu tiên đó là mọi thứ cần sự nỗ nực tới cùng, cần sự quyết tâm... mới đạt được kết quả chứ không dễ dàng

* Cuốn sách tập trung miêu tả nhân cách Đức Phật, một con người tỉnh thức, điềm tĩnh, sâu sắc, ấm áp, đầy lòng từ bi, yêu thương mọi người... Chính phong thái và đức hạnh của đức Phật đã chinh phục mọi người chứ chẳng nói đến thần thông

* Mọi người đi theo đức Phật vì đức hạnh và trí tuệ cùng với lòng yêu thương từ bi của ngài. Từ việc độ tên sát nhân, hay độ anh gánh phân... ngài luôn vì lợi ích của mọi người lên trước hết. Chinh phục họ bằng mong muốn cháy bỏng giúp họ thoát khổ...Nếu cuộc sống mình có được tinh thần này thật đáng quý biết bao, chinh phục người khác bằng chính lợi ích mang lại cho họ chứ không phải lợi ích mang lại cho mình... chợt nhớ đến câu : "Hãy giúp đỡ người khác đạt được giấc mơ của họ, bạn sẽ đạt được giấc mơ của mình

* Trong truyện miêu tả cuộc sống đức Phật trong tăng đoàn cũng không biết hết mọi việc, phải chờ người báo tin... tức là, đức Phật giống như 1 người thường có nhân cách vĩ đại, chứ không phải giống niềm tin của mình ngài biết mọi chuyện, chinh phục được mọi người, hoặc chăng ngài tùy nhân duyên hóa độ chúng sinh... Vì câu chuyện cũng không nêu các phép thần thông. Nhiều khi nghe các câu chuyện, hay các kinh điển, đặc biệt Đại Thừa, nói về sự thần thánh của đức Phật... mình thì nên đọc và kiểm nghiệm, thực chứng dần...

* Đức Phật nói có những người Ngài không độ được, do người đó chưa có đủ duyên và tâm. Đến đức Phật còn không độ được thì hỏi làm sao ta luôn cầu toàn mọi người theo ý kiến của mình

* Ngài đối xử mọi người rất yêu thương, ấm áp và cũng đầy trang nghiêm... có lúc ngài mắng, có lúc ngài dỗ dành... rất nhiều đoạn miêu tả cảm động, nhiều lúc cũng khóc.

* Cuộc sống tỉnh thức là cuộc sống biết rõ mình đang làm gì, mình cảm nhận như thế nào, chú tâm vào hơi thở... Chỉ cần tập trung vào hơn thở và những việc mình làm hiện tại thôi... còn các việc nghĩ về quá khứ, mơ mộng tương lai... đều nên bỏ hết... tập trung sống bây giờ... mọi thứ sẽ trở thành quá khứ hết... chúng ta đã quá chạy theo những mơ mộng tương lai hay chìm đắm quá khứ... mà quên mất hiện tại

* Các Ngài dành thời gian vào thiền rất nhiều, để giải thoát, để quán chiếu... việc ở trong rừng là việc tìm không gian quán chiếu cho mình, ngồi thiền... sau đó mới vào đời hành đạo.

* Thời đức Phật có rất nhiều vua chúa, thái tử, hoàng tử... của các nước theo và giải thoát...họ đã cảm nghiệm được những gì diễn ra...


Nói chung, cuốn sách kể về cuộc đời đức Phật dưới con mắt của 1 em bé chăn trâu được gia nhập tăng đoàn và theo bước chân Bụt. Nhẹ nhàng, sâu sắc, cuốn sách tôn vinh lên nhân cách vĩ đại, đức hạnh lòng từ bi yêu thương và trí tuệ của Ngài...
Qua cuốn sách, đọc hiểu rõ hơn về cuộc đời, các biến cố của Ngài... một con người, chúng ta hướng theo

Sunday, May 13, 2012

Những bản năng vô thức của chúng ta




1.   Dục vọng phát khởi khi chúng ta bám víu, chấp vào những điều ta thấy, nghe, ngửi, nếm, xúc hay suy tưởng. Chúng ta lo lắng về các cảm thọ, không biết chúng vô thường đến rồi đi. Khi không có sự nhận thức sâu sắc này, chúng ta thuwofng coi các cảm xúc này rất quan trọng, chúng ta đuổi theo chúng, tìm nguồn lạc thú nơi chúng.

2.    Ta phải biết rằng cảm thọ tự chúng không có giá trị gì. Đó chỉ là kết quả của các căn xúc chạm với các trần… chỉ có thế, nếu chúng ta xem các duyên đó là quan trọng, thì dục vọng và sân còn dấy khởi. Dục vọng được thỏa mãn khi các duyên trần tốt đẹp. Ngược lại thì sân nổi lên. Sân không cần biểu lộ bằng giận dữ, la hét, ghét bỏ, chống đối. Nó có thể là 1 cảm giác khó chịu, không hài long, bất ổn. Các động lực thúc đẩy tham, sân là trong tiềm thức của ta.


3.    Bực tức với các phản ứng, hành động của ta chỉ vô ích, bất thiện. Khi ta nhận thức được rằng tham sân và những bản năng vô thức tạo nên ái dục, tri kiến này giúp ta vượt qua được khó khăn, khiếm khuyết của mình và người khác. Như thế còn gì để ta phải bực tức nữa?

4.    Tự ngã là một chướng ngại nội tại, nó được hình thành trên ảo tưởng của sự thường hằng. Không có gì là thường hằng, mọi thứ đều thay đổi.


5.    Bản năng vô thức thứ 3 là hoài nghi hay do dự. Vì hoài nghi, nên ta do dự. Tôi sẽ phải làm gì đây? Lo lắng về khả năng, về con đường đã chọn, khiến ta lãng phí thời giờ vô ích hay theo đuổi những hoạt động không đem lại lợi ích gì. Sự không chắc và bất an bao trùm chúng ta. Ta lo sợ cho sự an toàn của mình. Nhưng không ở đâu là hoàn toàn an ổn chỉ trừ Niết Bàn. Kinh nghiệm thực chứng xóa tan đi nỗi hoài nghi, do dự.

6.    Bản năng tiếp theo là tà kiến về một cái Ngã. Của tôi…Và Ngã mạn, tức tính tự cao


7.    Bản năng kế đến là bám víu vào hiện hữu. Đó là bản năng sinh tòn của ta. Nhưng ta phải tập sẵn sàng để chết ngay giờ phút này – không có nghĩa là muốn kết thúc ngay, nhưng là việc chấp nhận cái chết có thể xảy ra bất cứ lúc nào

8.    Chúng ta thường quên rằng mình chỉ là những người khách trên trái đất này. Cuộc viếng thăm ngắn ngủi và có thể chấm dứt bất cứ lúc nào. Bám víu vào sự sống khiến ta phải toan tính cho tương lai, vì thế không thể sống ở giây phút hiện tại. Nếu ta thực sự muốn sống, muốn kinh qua mọi thứ trên đời, thì ta phải có mặt ngây bây giờ, tunhr thức trong từng phút giây. Điều đó giúp ta dễ buông bỏ việc chấp vào những gì sẽ xảy đến cho ta trong tương lai.

9.    Cuối cùng là không biết đến Tứ Diệu Đế

Nếu ta biết được bản năng vô thức nào gây cho ta nhiều trở ngại nhất, hãy lấy nó làm trọng tâm tu tập của ta. Vì mọi bản năng đều quan hệ mật thiết, nên giảm được bản năng nào, thì các bản năng khác cũng giảm thiểu.
Mỗi ngày hãy dành ít thời gian quán chiếu.

- Anh Duy Nhất theo Ốc đảo tự thân -

Saturday, February 4, 2012

Sách và thư viện


Thật sự tôi không có nhiều sách. Cách đây vài năm, với ước muốn đạt được phẩm chất cao nhất cho cuộc sống mà chỉ sở hữu tối thiểu, tôi đã thực hiện những sự lựa chọn nhất định. Điều này không có nghĩa là tôi chuộng lối sống của một tu sĩ; ngược lại, loại bỏ càng nhiều sở hữu của chính mình sẽ mang đến cho mình sự tự do lớn lao. Một số bạn bè của tôi (cả nam và nữ) than phiền rằng, bởi vì họ có quá nhiều quần áo, họ phí nhiều thời gian trong cuộc sống để quyết định sẽ mặc thứ gì. Giờ đây khi tôi đã làm cho tủ quần áo của tôi giảm thiểu đến ‘màu đen cơ bản’, tôi không còn có vấn đề này nữa.
 Tuy nhiên, ở đây tôi không nói về thời trang, mà nói về những cuốn sách. Trở lại với chủ điểm của tôi, tôi đã quyết định chỉ giữ bốn trăm cuốn sách trong thư viện của mình, một số bời vì giá trị về tình cảm, một số khác bởi vì tôi luôn luôn đọc lại chúng. Tôi quyết định như thế vì nhiều lý do khác nhau, và một trong những lý do đó là nỗi buồn khi nhìn thấy những thư viện, mà chủ nhân đã khổ công góp nhặt trong suốt cuộc đời, thường bị người ta đem đi bán tống bán tháo lúc chủ nhân qua đời, không biểu lộ một chút tôn trọng nào đối với họ. Ngoài ra, tại sao tôi lại giữ tất cả những cuốn sách này trong nhà? Phải chăng là để chứng tỏ cho bạn bè tôi biết rằng tôi đã trau dồi trí tuệ như thế nào? Hay là để trang hoàng những bức tường? Những cuốn sách tôi đã mua có lẽ hữu dụng ở một thư viện công cộng hơn là ở trong nhà tôi.
 Tôi thường nói rằng tôi cần những cuốn sách của tôi trong trường hợp tôi muốn truy lục điều gì đó. Tuy nhiên, giờ đây, khi tôi cần tìm một điều gì đó, tôi mở máy vi tính, gõ một vài chữ chủ yếu, và mọi điều tôi cần biêt hiện lên trên màn hình — nhờ sự ưu đãi của internet, cái thư viện vĩ đại nhất trên hành tinh này.
 Dĩ nhiên, tôi vẫn tiếp tục mua những cuốn sách mà phương tiện điện tử không thể thay thế cho chúng; nhưng ngay sau khi tôi đọc xong một cuốn sách, tôi cho nó ra đi; tôi đưa nó cho ai đó, hoặc đưa nó cho thư viện công cộng. Mục đích của tôi không phải là để bảo vệ rừng cây hoặc để làm một người hào phóng. Tôi chỉ tin một cách đơn giản rằng một cuốn sách có cuộc hành trình riêng của nó, và không nên bị buộc phải nằm kẹt trên một kệ sách.
 Là một người viết văn và sống bằng tiền nhuận bút, có lẽ tôi đang làm một việc có hại cho chính bản thân tôi; nói cho cùng, người ta mua càng nhiều sách, tôi kiếm được càng nhiều tiền. Tuy nhiên, điều đó có thể không công bằng cho độc giả, đặc biệt trong những đất nước mà phần lớn ngân quỹ chính phủ bỏ ra để mua sách cho các thư viện thì rõ ràng không dựa trên hai tiêu chuẩn chính để có một sự lựa chọn nghiêm túc — niềm vui thích mà độc giả được hưởng khi đọc một cuốn sách, và phẩm chất của văn chương.
 Hãy cho những cuốn sách của chúng ta tự do du hành, để rồi chúng được những bàn tay khác chạm vào, và được những đôi mắt khác thưởng thức. Trong lúc tôi viết điều này, tôi thoáng nhớ lại một bài thơ của Jorge Luis Borges nói về những cuốn sách không bao giờ được giở ra một lần nữa.
 Bây giờ tôi đang ở đâu? Đang ngồi trong một quán café ở một thị trấn nhỏ thuộc miền Pyrénées của nước Pháp, thoải mái với máy điều hoà không khí, bởi vì ngoài kia trời nóng không chịu nổi. Tôi có đầy đủ những cuốn sách của Borges ở nhà tôi, chỉ cách nơi tôi ngồi viết bài này chừng vài cây số — Borges là một trong những tác giả mà tôi không ngừng đọc đi đọc lại. Nhưng tại sao tôi không đem cái lý thuyết của mình ra thực hành thử xem sao?
 Tôi băng qua đường và đi bộ khoảng năm phút, đến một quán café khác, quán này có trang bị những máy vi tính (một cái quán được biết bằng cái tên dễ nghe, nhưng lại nghịch lý, là ‘cyber-café’). Tôi chào người chủ quán, gọi một ly nước khoáng ướp lạnh, mở google, và gõ vài chữ của một câu thơ mà tôi còn nhớ, cùng với tên của tác giả. Chưa đầy hai phút, tôi có được cả bài thơ trước mặt tôi:

Có một câu thơ của Verlaine mà giờ đây tôi không còn nhớ nổi
Có một đường phố gần kề mà chân tôi không thể bước đến nơi
Có một tấm gương đã soi vào mặt tôi một cái nhìn trăn trối
Có một khung cửa lần cuối cùng tôi đã đóng lại rồi
Giữa những cuốn sách trong thư viện tôi (ngay giờ đây tôi có thể nhìn thấy chúng)
Có vài cuốn tôi sẽ chẳng bao giờ giở ra một lần nữa trong đời.

Tôi có cảm giác giống như vậy đối với nhiều cuốn sách mà tôi đã cho đi: tôi sẽ chẳng bao giờ giở chúng ra lần nữa, bởi vì những cuốn sách mới và thú vị đang được liên tục xuất bản, và tôi thích đọc sách. Giờ đây, tôi nghĩ thật là tuyệt vời nếu ai cũng có thư viện; nói chung, một đứa trẻ tiếp xúc với sách lần đầu tiên vì nó tò mò muốn khám phá những pho đóng bìa cứng trong đó có chứa những hình vẽ và chữ; nhưng tôi cũng có cảm giác tuyệt vời như thế khi một độc giả, trong một buổi ra mắt sách mới, bước đến tôi, cầm theo một cuốn sách cũ của tôi đã tả tơi vì đã được chuyền tay từ người bạn này đến người bạn khác hàng chục lần. Điều này có nghĩa là cuốn sách đã du hành cũng giống như tâm trí tác giả của nó đã du hành trong khi ông ta đang viết ra nó.

Thư viện
Paulo Coelho
Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm & Hoàng Ngọc-Tuấn
—————–
Dịch theo bản tiếng Anh của Margaret Jull Costa, “Of Books and Libraries”, trong Paulo Coelho, Like the Flowing River: Thoughts and Reflections (Sydney: HarperCollins, 2007), 71-74.

Tuesday, October 18, 2011

Review cuốn "Những trò quỷ quái không trái lương tâm"




Đã đọc cuốn " Phớt lờ tất cả bơ đi mà sống" của pác Hugh, nên khi Alpha xuất bản cuốn này là đi kiếm liền . Mình thích giọng văn của pác Hugh, giọng văn thẳng thắn, hiện đại, mang đậm phong cách blog, cùng với những lời khuyên theo câu chuyện, mỗi một câu chuyện là 1 bài học, đời thường, rất thú vị.


Tối nay mình qua Pari Gato đọc liền cuốn này, bắt đầu trong chuỗi "Mỗi ngày đọc 1 cuốn sách và chia sẻ", cần sự nỗ lực cật lực và nghiêm túc.


" Chỉ cần bạn có cảm hứng thì đời bạn vẫn đang ý nghĩa"


Đôi khi, sản phẩm của bạn chỉ cần đơn giản, nhưng nó chật lượng đặc biệt thì rất có thể tạo được một tiểu thương hiệu toàn cầu cho mình.


Hugh cũng nói đến việc làm nhiều việc mình thích, thường thì con người làm ít việc và hưởng thị, Hugh nói rằng bạn cần phải tham gia lớp học "Siêu mở rộng" , ý một phần là làm tất cả những gì mình thích một cách chăm chỉ, cật lực.


Một câu chuyện về người bạn bán Com-lê đã được Hugh hướng dẫn quảng bá qua blog. 


" Anh ấy chỉ viết những bài blog nho nhỏ tuyệt vời về cái thế giới mà anh ấy biết và yêu quý - Cộng đồng thợ may ở Savike Row. Anh viết đủ mọi chuyện- bạn bè ở đó, những quán nhậu hay các ngành nghề khác nhau. Anh kể một cách trung thực, đầy đam mê và yêu thương. Thậm chí anh còn khen ngợi các cửa hàng khác, đối thủ cạnh tranh của mình. Tại sao lại không cơ chứ? Họ đều là người tốt, tay nghề có một không hai cả."

Một vài đối thoại trong bức tranh của Hugh :

- "Cuộc đời thật ngắn ngủi khi không làm một việc gì đấy thật ý nghĩa "

 
- " Ai cũng cần đến Gian kế. Ai cũng cần đế cái ý tưởng điên rồ, hoang đường để có thể thực sự bắt tay vào thực hiện điều mình yêu thích, thực hiện một điều gì đó quan trọng. Ai cũng cần một Gian kế để thoát béng ra khỏi cuộc sống bon chen, khỏi đám sếp bẩn thỉu, khỏi những công việc tù túng, nhàm chán mà bản thân ghét cay đắng. Cuộc đời có được bao nhiêu"

 
- " Thay đổi không chết, sợ thay đổi mới chết hẳn cơ"

 
- " Vấn đề là thích việc mình làm hay ghét nó. Tôi chọn vế đầu"

- " Mọi ý tưởng tốt đều phải chết.... để  cho những ý tưởng vĩ đại được sống "


- " Cậu đúng là một hạt cát dễ thương, đáng tiếc là cậu lại đang nằm trên bãi biển"
 
- " Nếu  biết thành công mà lắm việc thế này thì tôi cứ làm béng một kẻ thua cuộc cho xong"

- " Những gì mọi người nói và những gì họ sẵn sàng nhấc mông lên để thực hiện được là hai thứ hoàn toàn khác nhau"


- " Người duy nhất có khả năng thay đổi thế giới là người muốn thay đổi thế giới. và không phải ai cũng muốn"

  - " ít nhất là tôi cũng đã cố gắng, còn bạn?"

- " Hôm nay anh đã ôm khách hàng của mình chưa?


- " Tất cả các doanh nhân đều có tham vọng trở thành doanh nhân khác "

Hugh đưa ra một vài điều bổ ích cho blogger :


1- Có sản phẩm tốt : Phải là những sản phẩm thực sự tốt, và mọi người quan tâm


2- Có câu chuyện độc đáo : Câu chuyện độc đáo còn có thể tạo khi bạn là người đầu tiên nói về vấn đề đó, với những "thông tin độc đáo" riêng.


3- Đam mê và uy tín : Chia sẻ điều bạn yêu thích, một cách trung thực, là chính bạn


4- Liên tục : Khoảng 1 năm nếu bạn muốn blog thay đổi cv kinh doanh của bạn. Nhớ là viết liên tục



5- Tập trung : Luôn nói về Com - lê ,^^,. Nói về sở trường, đam mê của bạn.


6- Trò chuyện bằng giọng nói của chính bạn : giọng trên blog cũng là giọng ngoài đời. Hãy kể đúng sự thật. Chúng ta chỉ kể lại sự thật và thương hiệu tự nó hình thành


7- Đôi khi thiếu tiền lại là lợi thế vô cùng lớn.


8- Một lời khuyên nữa là phải luyện tập hàng ngày, phải nỗ lực hàng ngày cho việc bạn yêu thích, việc bạn muốn làm.Không phải bạn làm cái gì mà là cách bạn thực hiện nó thế nào. Đừng dồn một lúc, hãy dải thời gian hàng ngày.


9- " Tớ phải có chuyện để kể cho mọi người. Một câu chuyện thú vị. Một câu chuyện khác biệt. Một câu chuyện khiến mọi người chú ý..." đó là lời của một người bạn kể câu chuyện " Làm phim sex cá nhân" , quay cảnh phòng the riêng cho 2 người.... và mọi người bàn tán về câu chuyện này rất nhiều...


Con người cần được nghe kể chuyện. Xét trên phương diễn lịch sử, đây là cách nhanh nhất để ta có thể truyền tải thông tin.


Do vậy, hãy xem câu chuyện của bạn có được mọi người kể về nó không. Sản phẩm của bạn có khớp với câu chuyện người khác thế nào?


10- Có những ý kiến phù phiếm, có những ý tưởng phù phiếm... Hãy coi nó  như một cuộc thám hiểm - cuộc thám hiểm đáng được chia sẻ. Người ta không đơn thuần mua sản phẩm của bạn mà họ còn mua câu chuyện bạn kể... câu chuyện không phải chỉ về bản thân bạn mà còn về họ, về những gì họ có thể trở thành.



11-Sản phẩm làm gì không phải là điều quá quan trọng đối với chúng ta, mà chúng ta giao tiếp thế nào quanh nó mới quan trọng. Hãy tự hỏi mình, mọi người sẽ "giao tiếp" thế nào quanh kế hoạch ma mãnh của bạn???


12- Với một kế hoạch ma mãnh, sẽ có những yếu tố ngẫu nhiên chi phối, đừng lo lắng và kiểm soát đích đến của quả cầu tuyết. Hãy chia sẻ những gì bạn không dùng đến. và họ sẽ nói chuyện về bạn.


13- Tránh dùng những ngôn từ quá to tát miêu tả về bạn.



14- Có những thời điểm mà bạn phải đứng dậy, hành xử như người lớn.


15- Lập danh sách khoảng 20 người quan trọng nhất trong lĩnh vực của mình, bạn sẽ làm gì để họ theo dõi bạn?



16- Doanh nhân và nghệ sĩ chỉ là cách gọi mà thôi. Điều quan trọng không phải là chúng ta sáng tạo ra cái gì, mà chúng ta sáng tạo như thế nào, và tại sao lại sáng tạo ra nó.


17- Những trò quỷ quái không làm cho đời bạn dễ thở hơn. Nó còn làm khó khăn hơn, nhưng biết trước được điều đó sẽ khiến cho cảm
 giác được sống, ngay tại đây và ngay lúc này, trở nên phong phú và thú vị hơn



18- Liên tục là mấu chốt. "Không ngừng nghỉ". Bất cứ ai đều có thẻ vẽ được một bức biếm họa ra trò,,, một lần. Nhưng không phải ai ngày nào cũng có thể vẽ được bức biếm họa hay ho, và vẽ hết ngày này sang ngày khác. Đây là điều bạn phải lao động thực sự chăm chỉ trong suốt nhiều năm mới có,,.



19- Sản phầm của chúng ta giúp cho người dùng cuối dễ dàng tìm thấy và thể hiện được ý nghĩa, câu chuyện, phép ẩn dụ, mục đích, lời giải thích, và sự liên quan đến cuộc đời người đó hơn.



20- Hãy thực hiện kế hoạch của bạn đi. Bạn không chết đâu. Chiến đấu điên cuồng thôi.


21- Giữ lại điều tốt đẹp bạn làm trong công việc cũ, còn bỏ tất cả những thứ khác đi. Làm điều bạn thích thôi


22- Làm thế nào để bạn đạt được cả công việc với tình yêu ???


Dễ ợt : Yêu công việc mình làm
Làm thế nào yêu công việc mình làm?
Bạn quyết định là như vậy.


23- Mọi thứ đều bắt đầu bằng hành động tặng quà


1- Xác định món quà là gì, hãy thường xuyên tặng nó cho mọi người 


2- Đảm bảo rằng người ta nhận nó như món ùa thực thụ, chứ không phải một thông điệp quảng cáo 


Làm việc chăm chỉ để đảm bảo rằng người nhận có cảm giác đây là món quà thực sự


3- Xác định chính xác dấu vết vụn bánh mì của bạn là gì>>


Nói chung cuốn sách nói về bạn hãy làm việc chăm chỉ, cật lực với những gì bạn thích, đam mê, bỏ qua người khác nghĩ gì. Cuộc sống ý nghĩa khi ta làm được nhiều thứ ta thích. Và nhớ rằng, hãy cho đi những gì bạn có.



" Thế đấy. Chiến đấu điên cuồng thôi. "


" Thế giới LUÔN tìm cách dìm bạn thấp hơn giá trị thật... do đó hãy quyết định xem bạn sẽ làm gì với nó, rồi hành động thôi"


"Tình yêu không có mục đích nào cả. TÌNH YÊU CHÍNH LÀ MỤC ĐÍCH"



- Anh Duy Nhất -