Saturday, December 7, 2013

Câu chuyện nhỏ tại cổng trường Bách Khoa



Sáng nay mình ngồi trà nóng ở Bách Khoa, gió mùa về rất lạnh, có 1 cô gánh vài đồ gì đó đi qua, cô í ngồi gốc cây cạnh quán nước, người lạnh run cầm cập, cô mặc bộ đồ giống như những người nông dân mặc thôi, trông rất kham khổ và đáng thương...
Mình muốn mời cô ấy 1 cốc nhân trần nóng, nhưng có 1 điều gì đó e ngại xuất hiện, ngại khi mọi người chẳng ai để ý tới cô ấy mà mình lại ra mời nước - kiểu vẻ chơi trội, hay ngại cả khi những người khác nhìn mình với con mắt khác, hoặc kể cả đôi mắt cảm ơn mình cũng ngại - nói chung là mình nhát lém :">.

Thế nhưng, mình biết rằng dù ngại mọi người nhìn này, nghĩ này, nói này kia... thì trái tim mình vẫn nói, hãy tiến lên, mời cô í 1 cốc nước.


Và mình gọi thêm 1 cốc nhân trần nóng, tay cầm cốc trà nóng mình đang uống, ra gặp cô :
- Cháu mời cô 1 cố nhân trần nóng nhé
- Cô cảm ơn, cô không uống đau
- Dạ, cô cứ uống đi ạ, cháu mời cô mà, hay cô uống trà nóng không ạ ?
Tay cầm cốc trà nóng đưa cô
- Thôi cô uống nhân trần, cảm ơn cháu
...
Thế là người phụ nữ kham khổ ấy uống cốc nhân trần nóng, tay uống mà người vẫn run...
Còn mình trở lại ghế ngồi, người mình cũng run @@. (chả khác gì lúc đang đi đường mà mấy anh Giao thông đột nhiên lao ra tóm xe khác cạnh xe mình cả T_T , tim đau, chân run...@@ )
Trái tim đập thình thịch... mình đã vượt qua 1 loạt cái ý nghĩ sợ hãi, lo lắng trong mình cản trở hành động nho nhỏ đó của mình, để thực hiện điều trái tim nói lên làm.
Một cốc nhân trần nóng nhỏ, trái tim cô ấy nóng, trái tim mình nóng.
Cảm ơn cô, một trải nghiệm nhỏ đáng nhớ.
Hạnh phúc đơn sơ thế, mà đâu cần phải chiến thắng gì lớn lao, chỉ là chiến thắng 1 chút sợ hãi ở trong mình, dũng cảm hơn 1 chút để vượt qua ý nghĩ người khác chê cười, khen ngợi, hay nhìn mình với con mắt khác (người ta có thế hay ko thì ko biết, nhưng chính ý nghĩ đó đã cản trở mình, và khi vượt qua được ý nghĩ đó rùi thì người ta có thế hay ko mình ko cần biết, mình cứ làm thôi :)) ).

Một chút khoảnh khắc ấm áp trong đầu mùa gió lạnh




Trích - Facebook Anh Duy Nhất

No comments:

Post a Comment