Wednesday, December 11, 2013

Sống Thoải Mái Với Hiện Tại



Thiền dạy hai bài học quý báu:

1) Hãy chấp nhận những gì cuộc đời mang tới, cả phần tốt lẫn phần xấu. 
2) Sống với hiện tại, thoải mái với những niềm vui nhỏ bé.

     Bà cụ già đau yếu than thở với bà bạn thân nhất của mình, “Tôi ghét cái tuổi già. Tôi ghét vì phải ở đây trong cái nhà dưỡng lão này.”
     Bà bạn lên tiếng, “Chúng mình phải lạc quan.”
     “Lạc quan về cái quái gì chứ? Trời đất ạ!”
     “Vậy thì, bà đang đau nhức hay sao?”
     “Không.”
     “Bà còn nhớ mình cảm thấy khoan khoái biết bao khi rốt cuộc rồi cái đau cũng phải hết không? Như vậy thoải mái đấy chứ?”
     “Đúng vậy.”
     “Bà hãy coi như bây giờ bà đang hưởng cái thoải mái ấy đi.”
     “Nhưng cái gì ở đây cũng khủng khiếp hết. Đồ ăn thì…”
     Bà bạn thân lên tiếng hỏi, “Bữa trưa bà ăn thấy sao?”
     “Dở quá trời!”
     “Tất cả đều dở hay sao? Tuy thế mà bà ăn hết đó.”
     “Tất cả tôi chỉ có mấy thứ đó. Còn gì khác đâu mà chọn lựa,” bà cụ đau yếu trả lời.
     “Bà thấy có một món nào được không?”
     “Món kem trộn lên trên rau và trái cây.”
     “Được rồi, hãy bắt đầu từ món đó. Bà hãy cứ nghĩ về món kem đi.”
     “Chuyện này thấy quá lố, lạc quan một cách giả tạo.”
     “Vậy bà hãy nói lại cho tôi nghe tại sao bà đã ăn hết phần ăn trưa của bà?” bà bạn thân hỏi.
     “Trời đất ơi, vì tôi chỉ có mấy món đó thôi.”
     “Đó là cái mà nãy giờ tôi muốn cố nói ra đó, bồ ạ.”

Thiền dạy hai bài học quý báu: 1) Hãy chấp nhận những gì cuộc đời mang tới, cả phần tốt lẫn phần xấu. 2) Sống với hiện tại, thoải mái với những niềm vui nhỏ bé.

Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(Zen Fables For Today – Richard McLean)

Monday, December 9, 2013

Tên ăn trộm



Có tiếng ồn ào ở phía trên rẫy, nhà sư vừa bước ra khỏi thiền thất thì chú Liễu Minh cũng vừa đi tới.
- Bạch thầy! Rẫy mình vừa bị mất trộm, sáng nay lên nhổ sắn chúng con mới biết.
- Thế à!
- Dạ mất đâu khoảng chừng vài vồng.

Nhà sư dừng lại, chậm rãi nói:

- Con ạ! Mất sắn và trộm sắn không phải là vấn đề của chúng ta! Là kẻ tu hành, vấn đề của chúng ta là, nhân đó, ta thử lắng nghe lại lòng mình một cách trung thực hơn. Ta sẽ lắng nghe rằng: ta có thể rộng lượng tha thứ được cho người chăng? Ta có móng khởi một tiếc rẻ nào khi mất đi một ít vật chất, của cải? Ta có thể san sẻ cho người bằng cách nhịn ăn một vài bữa! Và, sau hết, trong ta có dậy mối bất bình, phiền não chăng? Chúng ta là người học hạnh giải thoát, có gì phải giải quyết ngoài những vấn đề tương tự?

Liễu Minh sững lại, nhà sư mỉm cười nắm tay chú theo lối mòn lên rẫy.
Liễu Minh nói:
- Bạch thầy! Hồi nãy, con với chú Bất Đạt cãi nhau. Con thì nói tha. Chú Bất Đạt lại nói bắt. Con và chú ấy thường có quan niệm bất đồng.
Bất Đạt và Bất Ác từ trong những lùm sắn bước ra, mỗi người tay xách mấy chùm sắn vụn. Thấy nhà sư, Bất Đạt cất giọng oang oang:
- Bạch thầy! Cái lũ ăn trộm này, gặp con, chúng sẽ biết tay!
Liễu Minh cãi lại:
- Biết tay như thế nào? Chú bắt chăng? Ý thầy là thầy sẽ tha cho phù hợp với tâm từ!
Nhà sư nói:
- Không , Liễu Minh con! Thầy không tha! Vì tâm từ nên thầy không tha!
Bất Đạt reo lên:
- Đó, chú Liễu Minh thấy chưa? Vì tâm từ nên thầy không tha, thầy sẽ bắt.
Nhà sư cười:
- Không, Bất Đạt con! Thầy không bắt! vì tâm từ nên thầy sẽ không bắt.
Cả ba chú đều ngơ ngác:
- Bạch thầy thế thì...
Thấy vầng trán và cặp chân mày của Liễu Minh cau lại, nhà sư dịu dàng nói:
- Liễu Minh! Con hiểu về tâm từ như thế nào mà bảo nên tha?
- Vì tâm từ là thương người, yêu chúng sanh, mong chúng sanh thảy đều yên vui, hạnh phúc!
- Như vậy, vì tình thương mù quáng, con sẽ dung dưỡng kẻ trộm trên thế gian!
Bất Đạt góp lời:
- Vì không muốn dung dưỡng kẻ trộm trên thế gian, cho nên, con sẽ bắt mới đúng nghĩa tâm từ!
- Như vậy, vì tâm từ nóng vội con sẽ nuôi dưỡng hận thù giữa cuộc đời!
Im lặng một lúc, nhà sư tiếp:
- Các con ạ! Tâm từ là vậy mà không phải vậy. Thật ra, trong các con, chưa ai hiểu tâm từ là gì!
Biết là cả hai chú đều rơi vào hoài nghi to lớn, nhưng nhà sư vẫn chưa trả lời vội, người dẫn cả ba chú đến một lùm cây rậm, chỉ vào đám cỏ rạp.
- Đêm kia, thầy thấy cậu ăn trộm rình núp ở đây. Người bạn ăn đêm kiên nhẫn đợi thầy tắt đèn và đi nghỉ, nên thầy đã tắt đèn và đi nghỉ!
Không cưỡng được ý mình, Liễu Minh buột miệng:
- Thế là thầy đã tha!
- Ừ! Thầy đã tha nhưng cái tha của thầy khác với cái tha của con. Thầy tha mà không dung dưỡng kẻ trộm trên thế gian. Rồi con sẽ hiểu điều ấy.
Im lặng một lúc, Chú Liễu Minh lại nói:
- Thế là con sai ít mà chú Bất Đạt sai nhiều. Thầy đã không bắt!
- Không, không phải thế đâu con! Thầy có bắt, nhưng không nuôi dưỡng hận thù, nên cái bắt của thầy khác với cái bắt của Bất Đạt!
Đầu óc của các đệ tử rối loạn như một mớ bòng bong, như tổ chim, chẳng biết đạo lý câu chuyện nó nằm ở đâu nữa!
Buổi chiều, trong giờ học Đạo, nhà sư lấy trong túi ra một lá thư bằng giấy học trò, nét chữ cứng cáp, không thẳng hàng thẳng lối, chẳng có chấm phết, sai chính tả lung tung.
Liễu Minh và Bất Đạt chăm chú đọc:
"Thưa thầy,
Thầy biết con là thằn ăn cắp không những hai vồng thắn mà còn ăn cắp một tượng Phật nhỏ bằng đồng đen, ăn cắp mười giò phong lan tước đây nữa. Thầy biết mà thầy lặng lẽ không nói với ai, cũng không hề tả lời một câu khi công an xã qua điều ta! Bây giờ thầy lại còn giúp con vốn liếng, tiền ăn tiêu mười ngày để con lên "đá bạc" khai thác đá là nghề cũ tước đây của con. Tiền thầy cho, con còn dư dã để thắm thanh dụng cụ hành nghề. Ơn đức thầy thật là kể thao cho xiết. Con hứa từ nay cho đến tọn đời, con thề làm người lương thiện để khỏi phụ tấm lòng cao cả của thầy.
Con, ..."
Lá thư bên dưới có ký tên nhưng nhà sư đã lấy kéo cắt đi rồi.
Bất Ác bây giờ mới cất giọng nói:
- Con nhận nhiệm vụ bí mật của thầy, con biết cả. Con nghe hai chú Liễu Minh và Bất Đạt cãi nhau, con chỉ cười.
Nhà sư hỏi:
- Con cười sao?
- Con cười vì cả hai chú đều sai!
- Không đâu con! Cả hai chú đều không sai!
Câu trả lời của nhà sư thật bất ngờ.
Nhà sư lại phải giải thích:
- Cả hai không sai, nhưng cả hai chú đều không đúng! Tại sao vậy? Vì trên sự tướng, tha hay bắt không quan trọng. Tha hay bắt chỉ quan trọng là khi tha để làm gì và bắt để làm gì? Tha rồi có giáo hóa được người và bắt thì có giáo hóa được người? Trên tất cả, đối với chúng ta, tha hay bắt là để học bài học giác ngộ mà thôi!
Bất Đạt chợt nói:
- Ý con cũng có thể là vậy lắm! Con bắt rồi con sẽ tìm cách giáo dục người ta nữa chứ!
Liễu Minh nhíu mày:
- Chú mà giáo dục! Chú thượng cẳng chân hạ cẳng tay thì có! Rồi chú còn bắt trói người ta mà giải qua công an! Cái bắt đó là cái bắt của người đời, chỉ tăng thêm oán thù chứ không được tích sự gì!
Bất Đạt không giận mà cười khì khì:
- Còn chú thì sao hử? Chú tha rồi chú giáo dục người ta làm sao nào, nói đi? Tha trống không cái kiểu của chú thì chi bằng kêu ba thằng ăn trộm vô khiêng chùa chiền đi hết cho khỏe! Vậy là tha theo hạnh bố thí ba-la-mật đấy!
Nhà sư khoát tay:
- Các con tranh cãi hay tranh luận đấy? Các con đừng nghĩ rằng giải pháp của thầy là tối ưu, từ đó, lấy làm thước đo để xử sự ở đời! Các con có biết rằng, tha hay bắt chỉ là sự thể hiện bên ngoài? Tha hay bắt rồi sau đó tìm cách giáo hóa, cũng chỉ là sự khôn ngoan của sự thể hiện bên ngoài ấy mà thôi. Có một cái tâm, các con ạ! Khi biết cái tâm ấy, trú nơi cái tâm ấy, thì tha hay bắt đều trở nên đúng cả vậy. Tâm ấy là tâm gì, ai biết?
Cả ba chú đồng đáp:
- Dạ, tâm từ!
- Đúng thế! Vậy thì từ rày về say, khi gặp bất cứ tình huống nào cũng phải sáng suốt, bình tĩnh. Sáng suốt là Tuệ, bình tĩnh là Định. Từ Tuệ, từ Định mà khởi tâm từ thì mọi hành động của các con đều phù hợp với giáo pháp cả, không sợ sai lầm đâu!
- Chúng con đã hiểu cả rồi. Ôi! Thật tuyệt vời thay cái bài học hôm nay!
Nhà sư từ bi nhìn ba chú, tủm tỉm cười, thầm nghĩ: "Chỉ nên dẫn cho chúng lên ngang chỗ đó thôi! Chúng đâu có hiểu rằng, tâm từ còn có trước ý, dụng ý, còn vấn đề lợi và hại, hay và dở, tốt và xấu thì tâm từ ấy đâu đã được gọi là từ vô lượng?
                                                                  Huyền Không
                                                                  Lăng Cô - Hải Vân - 1977

[Hiếu Orion] 10 ví dụ về Con Virus (trong Viral Marketing)


  • Tôi chắc là bạn đã từng thấy 1 thứ gì đó bùng nổ, lan truyền trên mạng một cách chóng mặt (như 1 video, 1 bài thơ hay 1 bức ảnh)…
    - Và bạn từng tự hỏi: Tại sao nó lại bùng nổ nhanh thế? Tại sao nó lại khiến bạn không thể kìm được mà phải tiếp tục lan truyền?…
    - Tôi xin tạm trả lời bạn: Có thể nó được tạo ra 1 cách vô tình hay cố ý – nhưng đó chính là 1 conVIRUS mạng xã hội < một trong những phương thức truyền thông HIỆU QUẢ NHẤT hiện nay.
—–
Trong khuôn khổ bài này, tôi không thể nói hết được về Công thức của Virus, chỉ giúp bạn có 1 chút góc nhìn khái quát về Virus trong Viral Marketing.
> Virus trong Viral Marketing không khác gì 1 con virus trong đời thường. Nó phải có được các ĐẶC TÍNH sau đây:
1) Lan truyền theo cấp số nhân : Xuất phát có thể chỉ là con số 1.
2) Biến người tiếp nhận trở thành công cụ lan truyền (một cách vô tình hoặc cố ý)
3) Tính cách (cái này sẽ trao đổi sau)
Một con Virus phải có được 1 ĐỘNG LỰC LAN TRUYỀN – nếu không dù có hay đến mấy, thì người xem cũng sẽ chỉ cười ha ha, hoặc khen hay.. rồi sẽ không LAN TRUYỀN, mà không LAN TRUYỀN thì sẽ không bao giờ gọi là Virus. 
marketingviral
> SAI LẦM về Virus: Nhiều người hiểu nhầm về Virus. Một số ví dụ như sau:
- Cứ là 1 video có nhiều người xem là virus > Không hoàn toàn. Nếu Video đó được truyền thông hoặc là 1 video HOT ở 1 thời điểm và được người xem tìm đến bằng tìm kiếm , sau đó người xem KHÔNG LAN TRUYỀN TIẾP thì đó không gọi là Virus.
- Virus là phải phát tán THẬT NHIỀU > không đúng! Đôi khi có những con Virus chỉ phát tán trong 1 cộng đồng hẹp (bởi một mối quan tâm chung). Nhưng khi nó có được mấy điểm trong ĐẶC TÍNH VIRUS ở trên thì cũng sẽ được gọi là Virus
——–
Sau đây, Tôi sẽ kể ra cho bạn 20 mẫu Virus điển hình - với mỗi ví dụ sẽ có 1 câu chuyện cho bạn - và quan trọng các ví dụ này là của chính tôi, và tôi sẽ phân tích nó sâu hơn trong khóa dạy về Viral Marketing sắp tới: http://hieuorion.vn/khoa-truyen-thong-virus/khoa-truyen-thong-viral.html —–

1.

Trận lụt lịch sử Hà Nội và bài học về THỜI ĐIỂM .

Tháng 10 / 2008. Lúc đó tôi đang phụ trách 1 mảng mạng xã hội tại FPT. Một cơn mưa lớn nhất trong 100 năm lịch sử của Hà Nội đã biến Hà Nội thành 1 vũng nước lớn. Trước lúc đó tôi vừa trao đổi với anh Trương Gia Bình (chủ tịch FPT) về Virus – và có 1 khái niệm về  THỜI ĐIỂM  (Thời điểm là 1 yếu tố quan trọng trong 10 yếu tố Lan Truyền Virus mà tôi xây dựng) Vụ lụt này có thể sẽ là 1 điều kiện cần đủ quan trọng.
Và tôi ngồi xuống lấy giấy bút ra viết: “Hà Nội mùa này phố cũng như sông Cái rét đầu đông, chân em run ngâm trong nước lạnh…” Sau cả bài, tôi ngó xung quanh tóm lấy 1 người đồng nghiệp có 1 giọng hát Nam thiến tương đối tốt (hồi xưa chuyên đi hát đám cưới hồi xưa): Đinh Công Sáng.
Và tôi yêu cầu 1 điều: Phải hát thật NGHIÊM TÚC (vì yếu tố THỰC TẾ, nghiêm túc cũng là 1 trong 10 tính cách cần có của con Virus mà tôi phát hiện – xem công thức virus Hiếu Orion )
Lúc đó tôi không sử dụng youtube, vì với mục đích là đang phải quảng cáo cho 1 sản phẩm âm nhạc của FPT là Vimusic  (giờ nó chết mẹ nó rồi) .
>> Kết quả: Chỉ trong 2 tiếng, toàn bộ server của Vimusic gần như bị sập vì quá tải lượt nghe. Và sau 5 tiếng, một người bạn của anh Trương Quý Hải (nhạc sỹ gốc của lời bài Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa) gọi điện cho anh Trương Quý Hải: “Hải à? tao đang nghe bài nhạc chế từ bài của mày đây…”
Anh Hải lúc đó đang ngồi uống trà với tôi chờ nước rút, trả lời : “ừ, tao cũng đang ngồi với thằng viết lời chế đây…”
Anh Trương Gia Bình thì gật gù: “Đây đúng là Virus”
Sau đó 7 ngày, tôi và Đinh Tiến Dũng (giáo sư xoay) có làm 1 bài “Em đi bơi thuyền trên phố Đại La” nhưng hiệu quả không thành công, và điều đó càng khẳng định yếu tố THỜI ĐIỂM trong công thức Viral của tôi là đúng! Dĩ nhiên với trường hợp này, thì yếu tố thành công của nó còn phụ thuộc vào nhiều thứ quan trọng khác nữa! Tôi sẽ chia sẻ sau.
—-

2.

Em ơi Hà Nội nóng.

Một chiều hè tháng 7 năm 2010. Hà Nội lại có 1 đợt nóng cực điểm. Kết hợp mất điện. Tôi lại chả biết làm gì và lôi đàn ra. Đầu tiên tôi nghĩ đến chủ đề Nóng, nhưng vấn đề tiếp theo mới quan trọng: Viết gì bây giờ ? Viết thế nào để lan truyền?
Vì không phải đơn giản 1 thứ gì đó “Hay ho” hay “buồn cười” sẽ lan truyền: Vì bạn có thể xem 1 video hài “Gặp nhau cuối tuần” rồi cười sặc sụa – nhưng bạn vẫn không gửi nó cho 1 người bạn. Và như vậy thì kể cả là có 1 triệu view đi nữa thì video đó cũng không thể gọi là Virus được.
> Tôi tìm được chìa khóa của NÓNG – và Em ơi Hà Nội Nóng cũng được lan truyền rất nhiều .  —–

3.

Virus THƠ – Bài thơ lan truyền trong cơn buồn chán…

Virus không nhất thiết phải là Video. Thơ, hay ảnh cũng có thể trở thành Virus cho bạn.
< 2009 – ngay tại quán cafe bóng đá sau trận đấu Chung kết với Malaysia… nhìn xuống dòng người lủi thủi phía dưới kia… thương cho một khao khát chiến thắng của một đám đông… những người lủi thủi ra về. Tôi lôi mobile ra và bắt đầu gõ…>
Việt nam ta lại về nhì
Ngoài đường vắng vẻ người đi thẫn thờ
Buồn cho mấy chị buôn cờ
Buồn cho cái đám chực chờ đua xe
Vui cho mấy quán cà phê
Vui cho cái đám lô đề bóng banh
Công an được ngủ ngon lành
Dân phòng không bị mặt xanh nanh vàng
Bệnh viện vẫn được khang trang
Không bị cấp cứu hàng tràng chấn thương
Bố mẹ sung sướng lên giường
Khỏi lo con cái ngoài đường đua xe

Con virus này được lan truyền tương đối nhanh. Mặc dù nó là 1 nỗi buồn của những người đang quan tâm đến bóng đá…

4.

Virus được chèn thông điệp truyền thông thì mới là Viral Marketing

Một con Virus tôi tạo ra ở thời điểm Việt Nam chặn Facebook. Virus này cũng được phát tán tương đối nhiều. Trong con virus này tôi có chèn thông điệp truyền thông là thông điệp Banbe.com (thời điểm này banbe.net vừa ra – nhưng nó cũng vừa chết mẹ nó rồi ) 

5.

Virus dưới dạng 1 bài viết chia sẻ 

Một con virus tôi tạo cách đây hơn 10 năm – từ thời TTVNOL . Tôi sử dụng nick Hai Lúa (và Hai Lúa return) . Đây là 1 bài viết về “Guitar đệm hát tán gái” .
Với câu đầu tiên là : “”Đệm hát, nó là một điều không hề đơn giản như nhiều người từng nghĩ. Và nếu là đệm để tán tỉnh một ả nào đó thì lại là cả một nghệ thuật…”
- Bạn có thể tìm kiếm bằng cách search google. Và trong một thời gian rất ngắn, HẦU HẾT các diễn đàn Guitar  (và nhiều diễn đàn khác nữa) đều có bài này. Và dĩ nhiên ai không chơi guitar thì không biết…
Với con VIRUS này, tôi muốn nói đến 1 vấn đề: MÔI TRƯỜNG PHÁT TÁN. Giống như 1 con Virus thực sự ngoài đời, Virus Truyền Thông cũng phải có 1 môi trường CÓ GIỚI HẠN, với 1 chủ đề và 1 mối quan tâm riêng. Không 1 con virus nào có thể lan truyền TẤT CẢ được. Cũng bởi vậy, khi bạn xác định tạo 1 con virus truyền thông, thì hãy nghĩ ngay tới MÔI TRƯỜNG của nó…

 

6.

Virus đôi khi chỉ là 1 bức ảnh .

Cách 5 năm (vào năm 2008) , tôi đang làm chiến dịch truyền thông cho cuộc thi Liên hoan âm nhạc HSSV Việt Nam. Tự nhiên nghĩ ra 1 trò. Vào máy tính, dàn trang xuống dòng và in tờ giấy này. Sau đó dán lên cửa phòng thu âm … >> Đến giờ sau 5 năm cuộc thi đã diễn ra, ảnh vẫn được lan truyền đâu đó.b148362677

7.

Xăng tăng …

Thời điểm đúng lúc nhà nước tăng giá xăng…
 .

8.

VIRUS mang tính giải trí.

Động lực lan truyền của Virus này chính là sự đồng cảm liên quan, người ta thường LAN TRUYỀN, chia sẻ khi cái chủ đề mà con Virus nói đến là 1 chủ đề liên quan đến họ, hoặc 1 ai đó mà họ đang quan tâm…
Mười bẩy thì muốn chọn người ngon
Muốn được mông cong với ngực tròn
Muốn được làm tình như phim sex
Chân cao gầm thoáng và eo thon…
Hai nhăm thì muốn tìm gái ngoan
Hơi béo cũng được miễn còn xoan
Miễn là nói chuyện vui và hợp
Miễn là làm tình được hân hoan…
Ba mươi thì muốn chọn gái lành
Giặt giũ thoăn thoắt mạnh và nhanh
Nấu ăn khéo léo ngon và nóng
Làm về ỉa cái… có cơm canh…
Ba nhăm chỉ cần gái bình thường
Biết kêu ú ớ ở trên giường
Trời mưa biết chạy vào nhà trú
Nửa đêm không nhặt lá ngoài đường…
Bốn mươi thì tính trở nên liều
Gặp ai cũng muốn nhẩy vào yêu
Pê đê cũng được, miễn chuyển giới
Gái già cũng chén – đéo nói nhiều…
Bốn nhăm thì ế mẹ nó rồi
Cái trim chỉ dùng để đái thôi
Đéo nghĩ vợ con cho nó mệt
Cứ để thế này cho thảnh thơi….
Năm mươi thì nên ra khỏi nhà
Mua một liều thuốc Via Gờ Ra
Bẻ uống một nửa trước khi đái
Để còn đỡ nhỏ ướt nền nhà…
(hiếu Orion – 2012 )

9.

Một con virus về quan điểm sống.

Bà ngoại em vẫn chưa già
Chiều chiều bà cưỡi xe ga ra đường
Mắt bà vẫn rất tinh tường
Tóc nhuộm ánh tím soi gương mỗi ngày
Nhưng Bà em vẫn rất hay
Bà chăm con cháu luôn tay luôn mồm
Công việc bà vẫn ôm đồm
Chăm lo con cháu sớm hôm không nề
Hôm nay cô giáo ra đề
Bắt em phải tả viết về Bà em
Em tả giống hệt bên trên
Cô bắt viết lại mắng thêm em rằng:
Đã Bà là phải rụng răng Tóc phải
bạc trắng như trăng trên trời
Bà cũng không được ăn chơi
Vì mắt phải kém và môi nhai trầu
Đã Bà là phải ngồi khâu
Không được ngồi hát Ka – Râu – Ô – Kề
Nhất là không được ghi đề
Tuyệt đối không được phóng xe ào ào

Em nghe chẳng hiểu thế nào
Em phải hỏi mẹ xem sao vụ này
Tả sai thì lại không hay
Tả đúng thì lại có ngày ăn roi
Kiểu này phải bảo mẹ thôi
Về “đổi” Bà khác đúng lời của
cô???

10…

Con Virus về Đại Tướng Võ Nguyên Giáp
 Con Virus này nhiều người cho rằng lan truyền bởi sự cảm động. Nhưng tôi biết, người ta lan truyền bởi sự BỨC XÚC. Mà Bức Xúc hay UẤT ỨC là một trong những động lực mạnh nhất để lan truyền – hơn cả YÊU và GHÉT ! 
Hai người bạn hôm qua còn cãi nhau
Về những thứ đời thường – về đen và trắng
Hôm nay đã lại cùng im lặng
Cùng xếp hàng, cùng thấy đắng trên môi
Hai người phụ nữ cùng bán xôi
Hôm qua chửi nhau hàng giờ hàng tiếng
Hôm nay chợt lặng im xếp hàng vào viếng
Cùng nghẹn ngào luyến tiếc mãi không thôi
Hôm qua tất cả còn cuồn cuộn trôi
Như một dòng sông thờ ơ bạc bẽo
Đè lên nhau sóng bạc đầu lạnh lẽo
Hôm nay chợt lặng dừng trước một sự ra đi
Họ khóc không chỉ bởi chia ly
Khóc vì sợ sẽ không còn cùng khóc
Cả dân tộc vượt qua bao khó nhọc
Giờ còn gì để khóc bên nhau?
(@ Hiếu Orion – 10/10/2013)
...
Bài viết copy từ Blog của anh Hiếu Orion

Saturday, December 7, 2013

Dòng đời !



Khi mọi người đều đua tranh nhau để chiếm vị trí trên 1 con đường đua mà xã hội đã tạo…thì luôn dẫn đến hãm hại nhau bằng những thủ đoạn trái với lương tâm. Họ vẫn tự bao biên cho mình xã hội này thế, hay đạt được vị trí để giúp đỡ mọi người. Nhưng đó chỉ là biện hộ cho việc thỏa mãn bành trướng cái Tôi mà thôi.

Bằng đôi tay, chăm chỉ làm việc, bản lĩnh và trí tuệ của mình…ta hãy tự tạo một con đường đua cho riêng mình, nơi ta sống đúng với lương tâm, nơi phát huy được tài năng của mình, …
Có những lúc ta cảm thấy mình bất lực, hay trong hoàn cảnh không phất lên được. Hãy vững tâm rèn luyện tài, đức chờ thời - đừng nản chí.


Mọi thứ đều có thời của nó. 


Thử nhìn lại xem, cuộc sống ta trải qua đủ thăng, trầm, lên, xuống, thành công - thất bại...có lúc nào là đau khổ mãi hay lúc nào là huy hoàng mãi đâu.
Hãy rèn rũa bản thân mọi lúc, đến khi đúng thời, hãy lấy sức mạnh đó ra giúp đời, và khi hết thời, lại rút lui về con đường đua của mình.

Đó là tính không tham và sáng suốt của 1 người quân tử, tùy duyên giúp đời, còn một người tham thì sẽ tranh đua để đạt được, để công nhận trong xã hội và vẫn gắn cái mác giúp đời,và để rồi nhận biết bao khổ đau.

Bạn có đủ bản lĩnh để sống theo cách của riêng mình ?




Câu chuyện nhỏ tại cổng trường Bách Khoa



Sáng nay mình ngồi trà nóng ở Bách Khoa, gió mùa về rất lạnh, có 1 cô gánh vài đồ gì đó đi qua, cô í ngồi gốc cây cạnh quán nước, người lạnh run cầm cập, cô mặc bộ đồ giống như những người nông dân mặc thôi, trông rất kham khổ và đáng thương...
Mình muốn mời cô ấy 1 cốc nhân trần nóng, nhưng có 1 điều gì đó e ngại xuất hiện, ngại khi mọi người chẳng ai để ý tới cô ấy mà mình lại ra mời nước - kiểu vẻ chơi trội, hay ngại cả khi những người khác nhìn mình với con mắt khác, hoặc kể cả đôi mắt cảm ơn mình cũng ngại - nói chung là mình nhát lém :">.

Thế nhưng, mình biết rằng dù ngại mọi người nhìn này, nghĩ này, nói này kia... thì trái tim mình vẫn nói, hãy tiến lên, mời cô í 1 cốc nước.


Và mình gọi thêm 1 cốc nhân trần nóng, tay cầm cốc trà nóng mình đang uống, ra gặp cô :
- Cháu mời cô 1 cố nhân trần nóng nhé
- Cô cảm ơn, cô không uống đau
- Dạ, cô cứ uống đi ạ, cháu mời cô mà, hay cô uống trà nóng không ạ ?
Tay cầm cốc trà nóng đưa cô
- Thôi cô uống nhân trần, cảm ơn cháu
...
Thế là người phụ nữ kham khổ ấy uống cốc nhân trần nóng, tay uống mà người vẫn run...
Còn mình trở lại ghế ngồi, người mình cũng run @@. (chả khác gì lúc đang đi đường mà mấy anh Giao thông đột nhiên lao ra tóm xe khác cạnh xe mình cả T_T , tim đau, chân run...@@ )
Trái tim đập thình thịch... mình đã vượt qua 1 loạt cái ý nghĩ sợ hãi, lo lắng trong mình cản trở hành động nho nhỏ đó của mình, để thực hiện điều trái tim nói lên làm.
Một cốc nhân trần nóng nhỏ, trái tim cô ấy nóng, trái tim mình nóng.
Cảm ơn cô, một trải nghiệm nhỏ đáng nhớ.
Hạnh phúc đơn sơ thế, mà đâu cần phải chiến thắng gì lớn lao, chỉ là chiến thắng 1 chút sợ hãi ở trong mình, dũng cảm hơn 1 chút để vượt qua ý nghĩ người khác chê cười, khen ngợi, hay nhìn mình với con mắt khác (người ta có thế hay ko thì ko biết, nhưng chính ý nghĩ đó đã cản trở mình, và khi vượt qua được ý nghĩ đó rùi thì người ta có thế hay ko mình ko cần biết, mình cứ làm thôi :)) ).

Một chút khoảnh khắc ấm áp trong đầu mùa gió lạnh




Trích - Facebook Anh Duy Nhất

CHÉM GIÓ ĐÊM KHUYA



Đừng tin vào luật nhân quả hay vô thường :)).
Nếu đó là những gì nghe được từ người khác hay trong Kinh viết
Hãy tin khi mình thực sự trải nghiệm và nhìn THẤY nó cơ.
Nếu ko thì cứ tạm tin để kiểm chứng .
....
Bản thân mình bị nhốt bởi chính " tư duy, suy nghĩ, nhận thức..." của chính mình. Thế nên mình vẫn luôn "Bảo thủ" mọi ý kiến, trừ khi mình nhận thức được 1 điều gì đó khác, có thể qua quan sát, suy ngẫm và trải nghiệm.
....
Tối qua nghe được tin vịt rằng bác Võ Nguyên Giáp chính là tái sinh của bác Trần Hưng Đạo - từ một nhà nghiên cứu kinh dịch kể lại. Dù ko biết đúng sai và mình cũng ko quan tâm đến đúng sai nhưng khá là thú vị với thông tin này.
...
Mình đã từng nghĩ Kinh doanh hay Marketing là 1 niềm đam mê của mình, để rồi chính suy nghĩ đó làm mình dằn vặt, trách, tự ti về bản thân sao mình lại kém cỏi trong KD - Mar thế.
Và trong 1 đêm mưa gió, à nhầm... trời tối phóng xe từ HN về nhà thì mình khám phá ra đó ko phải là niềm đam mê của mình, nó là thứ mà cuộc sống đã dẫn dắt mình theo thôi, chứ niềm đam mê của mình là 1 thứ khác, sau khi nhận thấy điều này thì mọi dằn vặt, tự ti đều biến mất.
Nhẹ nhàng vãi chưởng luôn í :)).
....
Có 1 điều mà mình "thấy" và chia sẻ với Trương Nguyệt đó là "Cái gì mình làm QUÁ NHIỀU thì thường dẫn tới tình trạng làm ngược lại với điều đó". Giải thích thì dài dòng, nhưng trải qua thì sẽ thấy ngay. Ví dụ người ta cao rao hòa bình, thế nên nước nào ko theo hòa bình là họ chiến tranh ngay để thiết lập hòa bình :)).
....
Cuộc đời đang dẫn dắt mình đi theo duyên nghiệp của nó. Thật là thú vị và nhiều bất ngờ to lớn quá Nguyễn Minh Huệ ợ. Điều gì tới thì cứ chào đón nó ấy nhỉ, nhìn gần thì thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nhìn sâu và xa hơn thì thấy đều hợp lý cả. Hợp lý vãi :)).
....
Mình tin rằng ai cũng có khả năng mạnh về điều gì đó , làm đúng điều đó thì sẽ rất hưng phấn và nhiệt huyết. Mình vẫn khuyến khích trải nghiệm để tìm ra nó, đừng để cuôc đời trôi đi trong buôn chán. Mình tuy chưa đạt được gì về cơm áo gạo tiền, nhưng những trải nghiệm đã qua về chuyến đi, về tâm linh...đều thấy rất ý nghĩa, nó là nền tảng rất tốt cho mình.

Kể cả việc có thời điểm rơi vào buồn, chán, thiếu nhiệt huyết, thấy bất lực... cũng đều là thời gian đáng quý, vì qua cái đó, mình nhận thức ra điều gì đó về bản thân và cuộc sống.

Những thứ loại bỏ là những thứ mà nó không được đặt đúng công dụng của nó.

Steve Jobs cũng nói rằng mọi sự kiện như 1 chấm điểm, và tới 1 thời điểm nào đó trong tương lai bạn sẽ thấy những chấm điểm đó nối với nhau tạo thành 1 đường thẳng có ý nghĩa. Chẳng qua lúc này chưa thấy nên thấy xoắn tí thôi Heo Cục Bôngạ.
...
Và cuối cùng, mọi thứ đều có THỜI ĐIỂM. Khi đúng thời điểm thì bước đi của 1 con tốt cũng giành chiến thắng cho bàn cờ, khi không đúng thời điểm, 1 vị tướng ra trận cũng bị thất bại.

" Ngày xưa Khuất nguyên thấy đời đục cả chỉ một mình ông trong nên ông khổ sở lắm. Có lần ông ra bờ sông Thương Lương đứng than thở trò đời thì nghe một ngư ông hát:

Thương Lương chi thủy thanh hề khả dĩ trạc ngã anh
Thương Lương chi thủy trược hề khả dĩ trạc ngã túc.

(Nước sông Thương Lương trong thì ta giặt giải mũ, còn nước sông Thương Lương đục thì ta dùng rửa chân). "
...

Mình miếng cơm chưa lo được nên ko dám chém chuyện thiên hạ, chỉ thường kiểm lại những thứ đã được đọc, được kinh qua và thấy thui ạ :">.
Những quan điểm lúc này như vậy, có thể sau này lại có những quan điểm đối lập thế này...cuộc sống luôn thay đổi mà, mình cũng vậy :">


Từ Facebook Anh Duy Nhất

Sống thật khó lắm !



Tôi nhớ trong phim 3 chàng ngốc có 1 chi tiết mà tôi rất ấn tượng. Đó là người bạn của Jan Cho nhảy từ trên tầng xuống tự tử khi thầy hiệu trưởng bắt lựa chọn thông báo cho gia đình không được đi học hoặc phải phản bội lại bạn mình. Sau đó nhờ bạn bè giúp đỡ và hết sức động viên, anh chàng này đã hồi phục lại. Trong lúc phỏng vấn vào 1 công ty gì đó rất lớn, anh chàng đã chân thành kể về cuộc đời mình, ban phỏng vấn đều khá sốc, và họ gợi ý cho anh rằng để vào được vị trí này thì anh sẽ phải chấp nhận sống không thật, hay thiếu trung thực 1 chút khi làm việc với đối tác – giống như kiểu hành xử của 1 người bình thường trong xã hội thôi chứ chăng xấu xa gì. Và anh chàng đã từ chối điều này…anh nói rằng anh đã suýt mất mạng để có thể đánh đổi được sống với chính con người mình, để sống trung thực. Và cho dù phải đánh đổi bất cứ điều gì đi nữa, a sẽ sống trung thực, sống thật với chính con người mình.

Trong bộ phim Into The Wild – Vào trong hoang dã – dựa trên 1 câu chuyện có thật … đã miêu tả 1 chàng trai tốt nghiệp xuất sắc trường đại học, từ bỏ hết 24.000 $ tiết kiệm cho quỹ từ thiện, và hành trình 1 mình hòa vào thiên nhiên với 1 chút tiền lẻ. Chàng trai vứt bỏ đi tất cả, để được sống với chính con người mình…để muốn tránh khỏi cái cuộc sống đầy giả tạo, dối trá này, và cũng để khám phá cái đẹp nguyên sơ của của sống, cũng chính là khám phá bản thân mình. Bộ phim đầy xúc động, tôi đã khóc nhiều khi xem bộ phim này…và cảnh cuối khi chàng trai chết, anh ấy chết vì đói…nhưng trước khi chết anh ấy có note vào cuốn sổ dòng chữ “Hạnh phúc đích thực là hạnh phúc khi được sẻ chia”, và đặc biệt là dòng chữ anh ấy dán lên tường …” Tôi đã sống cuộc sống thật tuyệt vời, cảm ơn Chúa. Và mong Chúa phù hộ cho tất cả”. Anh đã từ bỏ tất cả để được sống với chính con người mình, và phải trả giá bằng chính mạng sống của mình, nhưng khi chết anh ấy mỉm cười hạnh phúc, thiên nhiên đã xóa nhòa đi tất cả những nỗi đau của anh ấy…và mình tin với trạng thái như vậy anh ấy sẽ tái sinh vào 1 cuộc sống tốt đẹp.

Tôi không dám bàn tới Đúng – Sai trong các quyết định được đưa ra, ngay cả chính những suy nghĩ này của tôi có thể sai, tôi có thể nghĩ khác đi sau này, vì đúng sai đều là tương đối, nó dựa trên những trải nghiệm thực tế của từng người chứ không có 1 tiêu chuẩn lý tưởng nào. Như lời thầy Viên Minh nói : “ Đúng sai không có tiêu chuẩn nhất định. Con làm bất cứ điều gì mà đúng lúc, đúng chỗ, đúng bản chất lương thiện ngay đó là đúng, nhưng nếu làm trước đó hay sau đó lại có thể sai. Thí dụ con nói lớn là đúng hay nói nhỏ là đúng? Nói lớn với người lãng tai là rất đúng, nhưng với người thần kinh suy nhược thì quá sai. Sao con lại muốn ai đó nói cho mình một tiêu chuẩn đúng sai mà không tự mình thấy lúc nào đúng lúc nào sai? ”

Tôi chỉ muốn chia sẻ suy nghĩ rằng, để sống thật với lòng mình rất khó, khó vô cùng…vì cuộc sống là dòng chảy của những điều dối trá dù ít nhiều, cuốn trôi theo dòng chảy của xã hội, khi mà ta khó lòng làm theo ý mình với bao rằng buộc và toan tính cuộc sống. Tôi cũng không khẳng định rằng mình sẽ luôn nói thật, vì lắm khi nói thật chưa chắc đã tốt vì chưa đúng thời điểm, hoàn cảnh, hay tâm không có thiện ý …vv… Nhưng tôi cũng đã chấp nhận trả giá rất nhiều, từ bỏ công việc, tình yêu, suýt nữa thì bất Hiếu...để được sống thật với lòng mình, để được sống thật…Và cũng sẵn sàng từ chối các công việc mà công việc đó không mang lại lợi ích cho người khác cũng như tôi phải nói dối, hay nói quá…vv.. để đạt được lợi ích.

Không có đúng sai trong vấn đề nói thật hay không nói thật, chính tôi cũng sẽ phải trải nghiệm cuộc sống để tùy theo hoàn cảnh mà vẫn lợi mình, lợi người, biết cách nói phù hợp. Qua mỗi sự kiện, hoàn cảnh cuộc sống tự rút ra bài học và điều chỉnh nhận thức và hành vi cho phù hợp mà thôi.

Đến đây, tôi nhớ tới 1 câu nói : “Số người đáng được tin cẩn hoàn toàn thật rất khó mà tìm thấy; nếu trong các đời trước ta có làm nhiều việc thiện lành thì trong đời nầy, ta mới mong được hợp tác với người chân thật, ngay thẳng."

Tôi may mắn có được 1 vài người bạn như vậy, 1 người bạn chân thật và ngay thẳng vô cùng quý hiếm giữa cuộc đời này. Không biết có hợp tác làm ăn tốt đẹp hay không (còn phụ thuốc vào năng lực và tính cách của cả 2), nhưng chỉ cần 1 mối quan hệ đó cũng đã thấy may mắn lắm rồi.
Cảm ơn bạn, người bạn chân thật và ngay thẳng - Trương Nguyệt.