Showing posts with label Tổng hợp. Show all posts
Showing posts with label Tổng hợp. Show all posts

Monday, December 9, 2013

Tên ăn trộm



Có tiếng ồn ào ở phía trên rẫy, nhà sư vừa bước ra khỏi thiền thất thì chú Liễu Minh cũng vừa đi tới.
- Bạch thầy! Rẫy mình vừa bị mất trộm, sáng nay lên nhổ sắn chúng con mới biết.
- Thế à!
- Dạ mất đâu khoảng chừng vài vồng.

Nhà sư dừng lại, chậm rãi nói:

- Con ạ! Mất sắn và trộm sắn không phải là vấn đề của chúng ta! Là kẻ tu hành, vấn đề của chúng ta là, nhân đó, ta thử lắng nghe lại lòng mình một cách trung thực hơn. Ta sẽ lắng nghe rằng: ta có thể rộng lượng tha thứ được cho người chăng? Ta có móng khởi một tiếc rẻ nào khi mất đi một ít vật chất, của cải? Ta có thể san sẻ cho người bằng cách nhịn ăn một vài bữa! Và, sau hết, trong ta có dậy mối bất bình, phiền não chăng? Chúng ta là người học hạnh giải thoát, có gì phải giải quyết ngoài những vấn đề tương tự?

Liễu Minh sững lại, nhà sư mỉm cười nắm tay chú theo lối mòn lên rẫy.
Liễu Minh nói:
- Bạch thầy! Hồi nãy, con với chú Bất Đạt cãi nhau. Con thì nói tha. Chú Bất Đạt lại nói bắt. Con và chú ấy thường có quan niệm bất đồng.
Bất Đạt và Bất Ác từ trong những lùm sắn bước ra, mỗi người tay xách mấy chùm sắn vụn. Thấy nhà sư, Bất Đạt cất giọng oang oang:
- Bạch thầy! Cái lũ ăn trộm này, gặp con, chúng sẽ biết tay!
Liễu Minh cãi lại:
- Biết tay như thế nào? Chú bắt chăng? Ý thầy là thầy sẽ tha cho phù hợp với tâm từ!
Nhà sư nói:
- Không , Liễu Minh con! Thầy không tha! Vì tâm từ nên thầy không tha!
Bất Đạt reo lên:
- Đó, chú Liễu Minh thấy chưa? Vì tâm từ nên thầy không tha, thầy sẽ bắt.
Nhà sư cười:
- Không, Bất Đạt con! Thầy không bắt! vì tâm từ nên thầy sẽ không bắt.
Cả ba chú đều ngơ ngác:
- Bạch thầy thế thì...
Thấy vầng trán và cặp chân mày của Liễu Minh cau lại, nhà sư dịu dàng nói:
- Liễu Minh! Con hiểu về tâm từ như thế nào mà bảo nên tha?
- Vì tâm từ là thương người, yêu chúng sanh, mong chúng sanh thảy đều yên vui, hạnh phúc!
- Như vậy, vì tình thương mù quáng, con sẽ dung dưỡng kẻ trộm trên thế gian!
Bất Đạt góp lời:
- Vì không muốn dung dưỡng kẻ trộm trên thế gian, cho nên, con sẽ bắt mới đúng nghĩa tâm từ!
- Như vậy, vì tâm từ nóng vội con sẽ nuôi dưỡng hận thù giữa cuộc đời!
Im lặng một lúc, nhà sư tiếp:
- Các con ạ! Tâm từ là vậy mà không phải vậy. Thật ra, trong các con, chưa ai hiểu tâm từ là gì!
Biết là cả hai chú đều rơi vào hoài nghi to lớn, nhưng nhà sư vẫn chưa trả lời vội, người dẫn cả ba chú đến một lùm cây rậm, chỉ vào đám cỏ rạp.
- Đêm kia, thầy thấy cậu ăn trộm rình núp ở đây. Người bạn ăn đêm kiên nhẫn đợi thầy tắt đèn và đi nghỉ, nên thầy đã tắt đèn và đi nghỉ!
Không cưỡng được ý mình, Liễu Minh buột miệng:
- Thế là thầy đã tha!
- Ừ! Thầy đã tha nhưng cái tha của thầy khác với cái tha của con. Thầy tha mà không dung dưỡng kẻ trộm trên thế gian. Rồi con sẽ hiểu điều ấy.
Im lặng một lúc, Chú Liễu Minh lại nói:
- Thế là con sai ít mà chú Bất Đạt sai nhiều. Thầy đã không bắt!
- Không, không phải thế đâu con! Thầy có bắt, nhưng không nuôi dưỡng hận thù, nên cái bắt của thầy khác với cái bắt của Bất Đạt!
Đầu óc của các đệ tử rối loạn như một mớ bòng bong, như tổ chim, chẳng biết đạo lý câu chuyện nó nằm ở đâu nữa!
Buổi chiều, trong giờ học Đạo, nhà sư lấy trong túi ra một lá thư bằng giấy học trò, nét chữ cứng cáp, không thẳng hàng thẳng lối, chẳng có chấm phết, sai chính tả lung tung.
Liễu Minh và Bất Đạt chăm chú đọc:
"Thưa thầy,
Thầy biết con là thằn ăn cắp không những hai vồng thắn mà còn ăn cắp một tượng Phật nhỏ bằng đồng đen, ăn cắp mười giò phong lan tước đây nữa. Thầy biết mà thầy lặng lẽ không nói với ai, cũng không hề tả lời một câu khi công an xã qua điều ta! Bây giờ thầy lại còn giúp con vốn liếng, tiền ăn tiêu mười ngày để con lên "đá bạc" khai thác đá là nghề cũ tước đây của con. Tiền thầy cho, con còn dư dã để thắm thanh dụng cụ hành nghề. Ơn đức thầy thật là kể thao cho xiết. Con hứa từ nay cho đến tọn đời, con thề làm người lương thiện để khỏi phụ tấm lòng cao cả của thầy.
Con, ..."
Lá thư bên dưới có ký tên nhưng nhà sư đã lấy kéo cắt đi rồi.
Bất Ác bây giờ mới cất giọng nói:
- Con nhận nhiệm vụ bí mật của thầy, con biết cả. Con nghe hai chú Liễu Minh và Bất Đạt cãi nhau, con chỉ cười.
Nhà sư hỏi:
- Con cười sao?
- Con cười vì cả hai chú đều sai!
- Không đâu con! Cả hai chú đều không sai!
Câu trả lời của nhà sư thật bất ngờ.
Nhà sư lại phải giải thích:
- Cả hai không sai, nhưng cả hai chú đều không đúng! Tại sao vậy? Vì trên sự tướng, tha hay bắt không quan trọng. Tha hay bắt chỉ quan trọng là khi tha để làm gì và bắt để làm gì? Tha rồi có giáo hóa được người và bắt thì có giáo hóa được người? Trên tất cả, đối với chúng ta, tha hay bắt là để học bài học giác ngộ mà thôi!
Bất Đạt chợt nói:
- Ý con cũng có thể là vậy lắm! Con bắt rồi con sẽ tìm cách giáo dục người ta nữa chứ!
Liễu Minh nhíu mày:
- Chú mà giáo dục! Chú thượng cẳng chân hạ cẳng tay thì có! Rồi chú còn bắt trói người ta mà giải qua công an! Cái bắt đó là cái bắt của người đời, chỉ tăng thêm oán thù chứ không được tích sự gì!
Bất Đạt không giận mà cười khì khì:
- Còn chú thì sao hử? Chú tha rồi chú giáo dục người ta làm sao nào, nói đi? Tha trống không cái kiểu của chú thì chi bằng kêu ba thằng ăn trộm vô khiêng chùa chiền đi hết cho khỏe! Vậy là tha theo hạnh bố thí ba-la-mật đấy!
Nhà sư khoát tay:
- Các con tranh cãi hay tranh luận đấy? Các con đừng nghĩ rằng giải pháp của thầy là tối ưu, từ đó, lấy làm thước đo để xử sự ở đời! Các con có biết rằng, tha hay bắt chỉ là sự thể hiện bên ngoài? Tha hay bắt rồi sau đó tìm cách giáo hóa, cũng chỉ là sự khôn ngoan của sự thể hiện bên ngoài ấy mà thôi. Có một cái tâm, các con ạ! Khi biết cái tâm ấy, trú nơi cái tâm ấy, thì tha hay bắt đều trở nên đúng cả vậy. Tâm ấy là tâm gì, ai biết?
Cả ba chú đồng đáp:
- Dạ, tâm từ!
- Đúng thế! Vậy thì từ rày về say, khi gặp bất cứ tình huống nào cũng phải sáng suốt, bình tĩnh. Sáng suốt là Tuệ, bình tĩnh là Định. Từ Tuệ, từ Định mà khởi tâm từ thì mọi hành động của các con đều phù hợp với giáo pháp cả, không sợ sai lầm đâu!
- Chúng con đã hiểu cả rồi. Ôi! Thật tuyệt vời thay cái bài học hôm nay!
Nhà sư từ bi nhìn ba chú, tủm tỉm cười, thầm nghĩ: "Chỉ nên dẫn cho chúng lên ngang chỗ đó thôi! Chúng đâu có hiểu rằng, tâm từ còn có trước ý, dụng ý, còn vấn đề lợi và hại, hay và dở, tốt và xấu thì tâm từ ấy đâu đã được gọi là từ vô lượng?
                                                                  Huyền Không
                                                                  Lăng Cô - Hải Vân - 1977

Thursday, October 24, 2013

Vài điều rút khi xem Vũ Trụ trên Discovery



Mấy hum nay chuyên xem về Vụ trụ của Discovery. Sự hình thành vũ trụ, các sao, hố đen, thiên hà...vv... đúng là mở rộng "góc nhìn " về cs. Anh em có thể đọc để hiểu thêm về Vũ trụ qua mấy tóm tắt sau .^^.

1- Kể ra người ta bảo sao chiếu mạng cũng không sai mấy đâu, vì chúng ta chính là con cháu của những vì sao nổ tung từ rất rất xa.

2- Vũ trụ hình thành từ vụ nổ Big Bang, từ cái hư không xuất hiện. Tức là cái hư không chẳng có gì lại sinh ra cả vũ trụ. Có 1 số giả thuyết cho rằng, vũ trụ được tạo ra chính là phần bên kia của 1 hố đen.

3- Chính vũ trụ này tạo thành bởi sự KHÔNG HOÀN HẢO - thế nên đừng có mong chờ cái gì hoàn hảo, vì hoàn hảo đã không có vụ trụ rồi :)). Cái này được giải thích thế này, trong giai đoạn đầu khoảng 1/tỷ tỷ tỷ giây thì năng lượng tung ra, vũ trụ rộng dần ra, nhiệt độ giảm bớt, năng lượng chạy chậm hơn... kết hợp thành vật chất và phản vật chất... vấn đề chỗ vật chất và phản vật chất gặp nhau sẽ nổ tung và mọi thứ lại bị xóa hết...tuy nhiên may mắn là có 1 tỷ hạt phản vật chất thì có 1 tỷ + 1 hạt vật chất... chính sự mất cân bằng đó đã tạo ra vũ trụ ngày nay.

4- Ban đầu các hạt proton kết hợp thành nguyên tử, khí đầu tiên được tạo thành là khí Hidro, chính từ khí Hidro do sức hút của trọng lực chúng cuốn vào nhau và dần dần tạo thành các vì sao. Các vì sao như Mặt trời của mình được tạo thành khi các khí nén với nhau tạo ra sức nóng, nhiệt độ tạo ra phản ứng hạt nhân, giải phóng năng lượng và các bức xạ. Khi 1 ngôi sao chuẩn bị chết, chúng sẽ co lại vô cùng nhỏ, rất đậm đặc - do sức hút của trọng lực ngôi sao, và do các phản ứng hạt nhân tạo ra các nguyên tố nặng chui vào lõi của sao...vì thế khi sao nổ tung nó bắn các nguyên tố nặng khắp vũ trụ...như các nguyên tố tạo nên cơ thể người từ vụ nổ các ngôi sao mà ra.

5- Các ngôi sao lớn gấp 30 lần mặt trời nổ sẽ tạo thành các hố đen, các hố đen này hút tất cả mọi thứ xung quanh nó, ngay giữa tâm Ngân Hà mình có 1 lỗ đen cực lớn, gấp triệu lần mặt trời của ta đang tạo lực hút giữ các ngôi sao bao quanh. Khi lỗ đen hút nó sẽ nhả 2 luồng khí lên trên và phía dưới mặt phẳng vuông góc với thiên hà, tạo thành cột sáng lớn.

6- Trọng lực đóng vai trò quan trọng trong sự hình thành vụ trụ, chính nó tạo thành vũ trụ, các vi sao, thiên hà như bây giờ, vũ trụ bị chi phối bởi các định luật vật lý, chính các định luật tạo ra vũ trụ, và giống như luật nhân quả chi phối toàn bộ cuộc sống.

7- Chân không tạo ra vũ nổ Big Bang, rồi từ năng lượng tạo ra vật chất- phản vật chất, do sự bất toàn của vật chất và phản vật chất nên hình thành nên vật chất đầu tiên là khí Hidro, thông qua trọng lực các khí Hidro liên kết lại với nhau và tạo thành các đám mấy, các vì sao, thiên hà., nhiệt độ tăng tạo các phản ứng hạt nhân và tạo ra các kim loại nặng hơn...hình thành nên sự sống và vũ trụ bây giờ. Khi các sao chết đi, nó lại sinh ra các nguyên tố nặng hơn bắn vào vũ trụ, sinh ra các lỗ đen giúp hình thành nên thiên hà...vv.. các khi lại tụ tập thành các sao...nói chung đó là vòng tuần hoàn của sự sống - chết...vì thế không nên có ý niệm sống chết ở đây, cái này trong cái kia, sinh khắc với nhau...

Tuesday, October 22, 2013

Chuyện thật về cô gái người rừng khiến cả thế giới điên đảo

Những bức ảnh chụp cô gái rừng xanh bé bỏng mà gan dạ giữa hùng vĩ châu Phi đã làm rúng động thế giới một thời gian dài. Nhưng không ai biết rằng sau 10 năm giữa núi rừng khi trở về Paris, chưa khi nào Tippi cảm thấy hạnh phúc.

Tippi Degré, một bé gái người Pháp, chính là nguồn cảm hứng cho nhiều bộ phim nổi tiếng. Cô bé cũng là nhân vật chính của cuốn sách nổi tiếng đã được phát hành trên 14 quốc gia có tên ‘câu chuyện rừng xanh’ của nhà văn người Anh Rudyard Kipling.


Cô gái rừng xanh có tên họ đầy đủ là Tippi Benjamine Okanti Degré, sinh năm 1990. Cha mẹ là nhiếp ảnh gia và quay phim chuyên nghiệp người Pháp Sylvie Robert và Alain Degré.

Họ cùng có niềm đam mê mãnh liệt, muốn săn tìm những bức ảnh đẹp của thế giới tự nhiên, các con thú hoang và cuộc sống của những thổ dân châu Phi.

Cha mẹ của Tippi Degré đã quyết định sinh sống cùng thổ dân Himba và cùng họ trải nghiệm cuộc sống hoang dã nơi đây.

Cô bé được sinh ra tại châu Phi, nơi mà thế giới coi đây là ‘một lò lửa khổng lồ’ với những con vật hoang dã hung dữ.

Thay vì bao bọc, nâng niu và né tránh thì họ đã dạy cho cô bé cách đề phòng những nguy hiểm có thể xảy ra. Vì vậy mà cô bé đã biết cách gần gũi các con thú hoang và làm bạn chúng thực sự.

Cô bé đã phải sống ở một nơi mà muôn loài đều phải cạnh tranh, chiến đấu để bảo tồn sự sống một cách khốc liệt. Cô bé đã biết bơi trước cả khi biết bò

Trong suốt 10 năm kể từ khi sinh ra, Tippi Degré đã sống cùng thiên nhiên với sân chơi là rừng rậm, sa mạc và những người bạn là voi, rắn, đà điểu và vô số động vật hoang dã khác.

Tippi Degré đã thực sự có thể giao tiếp, nói chuyện với thế giới động vật bằng một thứ ngôn ngữ đặc biệt của chính cô bé. Với ánh mắt trìu mến và tâm hồn trong veo, cô bé đã thực sự đã chinh phục được muôn loài.

Hai người bạn thân nhất của cô bé là chú báo hoang có tên là J&B và voi khổng lồ Abu. Khi mới chập chững biết đi cô đã lon ton chạy theo 1 đàn voi, ngồi hàng giờ cùng bầy sư tử và cưỡi đà điểu

Người của bộ tộc Himba chấp nhận cô bé và coi em như một thành viên của mình. Họ đặt cho cô bé cái tên Okantin mà theo ngôn ngữ nơi đây là ‘con của đất’.

Họ cho cô đi theo trong những cuộc săn bắn và dạy cho cô cách bảo tồn sự sống bằng cách dùng những thứ thuốc của thiên nhiên như rễ cây và lá rừng.

Cứ như vậy, tuổi thơ ấu đẫm chất nguyên thủy của Tippi Degré đã làm cho cô bé như bị cô lập trước thế giới hiện đại của nước Pháp sau 10 năm sinh sống rừng hoang.

Trở về Pháp năm 2000, cha mẹ Tippi Degre đã cho cô bé đến trường và đã thuê hẳn cho cô một gia sư riêng. Tuy nhiên cô bé vẫn không hoàn thành được năm học nào trọn vẹn, dễ dàng.

Việc trở về thế giới con người với cô bé không dễ dàng chút nào. Trong khi bạn bè vô cùng ngưỡng mộ, thì Tippi Degré chưa bao giờ nghĩ rằng mình thuộc về nơi này.

Cô bé luôn tìm cách né tránh và sống thu mình với tất cả mọi người xung quanh.



Bà Sylvie Robert mẹ của Tippi đã nói rằng: "Tippi đến Paris sống và học tập. Con bé phát hiện thế giới ở đây hoàn toàn xa lạ, khó sống, như thể nó bị rứt ra khỏi châu Phi một cách thật bất công."


Giờ đây, ở tuổi 23, khi theo học xong điện ảnh ở Đại học Sorbonne, ‘cô bé rừng xanh’ năm xưa vẫn còn cảm thấy không sao thích nghi, thoải mái và hòa giải được hai thế giới mà cô đã sống.



Tippi quay lại châu Phi khi đã lớn.


http://forum.vietdesigner.net/threads/ca-the-gioi-rung-dong-truoc-hinh-anh-co-gai-rung-xanh.37866/#ixzz2hX10VbKk

Monday, October 14, 2013

Từ bi với mình

Ngậm ngùi bởi tiếc nuối tuổi trẻ đã trôi qua lúc nào không hay, ngậm ngùi phải chi hồi đó thế này thế khác... Hình như ta chẳng bao giờ thực sống. Lúc còn trẻ, ta mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ, có được cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đã có được cái này cái nọ, cái kia cái khác thì ta lại sống cho quá khứ. Nhỏ mong cho mau lớn, lớn mong cho nhỏ lại. Quả là lý thú! Tóm lại, ta chẳng biết quý những giây phút hiện tại.
Từ ngày "thế giới phẳng", ta còn sống với đời sống ảo. Ta ngồi đây với bạn nhưng chuyện trò với một người nào khác, cười đùa, nhăn nhó, giận dữ, âu yếm với một người nào khác ở nơi xa. Khi bắt lại câu chuyện thì nhiều khi đã lỡ nhịp. Hiểu ra những điều tầm thường đó, tôi biết quý thời gian hơn, quý phút giây hiện tại, ở đây và bây giờ hơn. Nhờ vậy mà không có thì giờ cho già nữa. Hiện tại thì không có già, không có trẻ, không có quá khứ vị lai. Dĩ nhiên, không phải trốn chạy già mà hiểu nó, chấp nhận nó, thưởng thức nó. Khi biết "enjoy" nó thì quả có nhiều điều thú vị để phát hiện, để khám phá. 
Một người 60, tiếc mãi tuổi 45 của mình, thì khi 75, họ sẽ tiếc mãi tuổi 60, rồi khi 80, họ sẽ càng tiếc 75. Vậy sao ta đang ở cái tuổi tuyệt vời nhất của mình lại không yêu thích nó đi, sao cứ phải... nguyền rủa, bất mãn với nó? Có phải tội nghiệp nó không? Ta đang ở cái tuổi nào thì nhất định tuổi đó phải là tuổi đẹp nhất rồi, không thể có tuổi nào đẹp hơn nữa!
Ta cũng có thể gạt gẫm mình chút đỉnh như đi giải phẫu thẩm mỹ chẳng hạn. Xóa chỗ này, bơm chỗ nọ, lóc chỗ kia. Nhưng nhức mỏi vẫn cứ nhức mỏi, loãng xương vẫn cứ loãng xương, tim mạch vẫn cứ tim mạch... Cơ thể ta cứ tiến triển theo một "lộ trình" đã được vạch sẵn của nó, không cần biết có ta. Mà hình như, càng nguyền rủa, càng bất mãn với nó, nó càng làm dữ. Trái lại nếu biết thương yêu nó, chiều chuộng nó một chút, biết cách cho nó ăn, cho nó nghỉ, biết cách làm cho xương nó cứng cáp, làm cho mạch máu nó thông thoáng, làm cho các khớp nó trơn tru thì nó cũng sẽ tử tế với ta hơn. Anh chàng Alexis Zorba nói: "Cũng phải chăm nom đến thân thể nữa chứ, hãy thương nó một chút. Cho nó ăn với. Cho nó nghỉ với. Đó là con lừa kéo xe của ta, nếu không cho nó ăn, nó nghỉ, nó sẽ bỏ rơi mình ngang xương giữa đường cho mà coi" (Nikos Kazantzaki).
Từ ngày biết thương "con lừa" của mình hơn, tử tế với nó hơn, thì có vẻ tôi... cũng khác tôi xưa. Tôi biết cho con lừa của mình ăn khi đói, không ép nó ăn lúc đang no, không cần phải cười cười nói nói trong lúc ăn. Món gì khoái khẩu thì ăn, chay mặn gì cũng tốt. Cá khô, mắm ruốc gì cũng được, miễn là đừng nhiều muối quá. Một người cô tôi mắc bệnh "ăn không được", "ăn không biết ngon" vậy mà vẫn béo phì, đi không nổi, là bởi vì các con thương bà quá, mua toàn sữa Mỹ mắc tiền cho uống. Sữa giàu năng lượng, nhiều chất béo bổ quá, làm sao còn có thể ăn ngon, làm sao không béo phì cho được? Giá nghèo một chút còn hay hơn! Cá kho quẹt, rau muống mà tốt, miễn bà ăn thấy ngon, thấy sướng. Tôi cũng biết cho con lừa của mình ngủ hơn. Ngủ đầy giấc, đủ giấc. Ngủ đủ giấc là cơ hội tốt nhất cho các tế bào não phục hồi, như sạc pin vậy. Sạc không đủ mà đòi pin ngon lành sao được
Bảy trăm năm trước, Trần Nhân Tông viết: “Cơ tắc xan hề khốn tắc miên” (Đói đến thì ăn, mệt ngủ liền) trong bài Cư trần lạc đạo (ở đời mà vui đạo)! Ông là vị vua nhà Trần sớm nhường ngôi cho con, lên tu ở núi Yên Tử, Tổ sư thiền phái Trúc Lâm.  
Mỗi người có đồng hồ sinh học của riêng mình, không ai giống ai, như vân tay vậy, cho nên không cần bắt chước, chỉ cần lắng nghe mình. Phương pháp này, phương pháp nọ của người này người kia bày vẽ chẳng qua cũng chỉ để tham khảo, nắm lấy nguyên tắc chung thôi, rồi áp dụng vào hoàn cảnh riêng cụ thể của mình, tính cách mình, sinh lý mình. Phương pháp nào có sự ép buộc cứng ngắc quá thì phải cảnh giác! 
Cũng nhớ rằng tới tuổi nào đó, tai ta sẽ bắt đầu kém nhạy, mắt bắt đầu kém tinh, đấu óc bắt đầu kém sắc sảo. Tai kém nhạy để bớt nghe những điều chướng tai. Mắt kém tinh để bớt thấy những điều gai mắt. Đầu óc cứ sắc sảo hoài ai chịu cho nổi! Tuy vậy, tai kém mà muốn nghe gì thì nghe, không thì đóng lại, mắt kém mà muốn thấy gì thì thấy, không thì khép lại. Thế là "căn" hết tiếp xúc được với "trần". Tự dưng không tu hành gì cả mà cũng như tu, cũng thực tập “ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm”! 
Rồi một hôm đẹp trời nào đó ta còn có thể phát hiện mắt mình chẳng những nhìn kém mà còn thấy những ngôi sao lấm chấm, những lốm đốm hoa trên bầu trời trong xanh vời vợi kia. Nếu không phải do một thứ bệnh mắt nào đó thì đây hẳn là hiện tượng thoái hóa của tuổi già, nói nôm na là xài lâu quá, hết thời hạn bảo hành. Cái mà người xưa gọi là "hoa đốm hư không" chính là nó. Tưởng hoa đốm của trời, ai dè trong mắt mình! Chính cái "tưởng" của ta nhiều khi làm hại ta. Biết vậy ta bớt mất thì giờ cho những cuộc tranh tụng, bớt tiêu hao năng lượng vào những chuyện hơn thua. Dĩ nhiên có những chuyện phải ra ngô ra khoai, nhưng cái cách cũng đã khác, cái nhìn đã khác, biết tôn trọng ý kiến người khác, biết chấp nhận và nhìn lại mình. 
Khi 20 tuổi người ta băn khoăn lo lắng không biết người khác nghĩ gì về mình. Đến 40 thì ai nghĩ gì mặc họ. Đến 60 mới biết chả có ai nghĩ gì về mình cả. Tóm lại, chấp nhận mình là mình và từ bi với mình một chút vậy…  
(Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc)

Già
Lâu nay cứ tưởng mình già
Bây giờ mới biết quả là y chang
Suốt ngày nói chuyện thuốc thang
Gặp nhau lại kể cả tràng chuyện xưa
Tivi dỗ giấc ngủ trưa
Sức khoẻ lại giảm, mắt mờ, da nhăn
Đọc chữ phóng đại mấy trăm
Lại còn đãng trí, tần ngần, hay quên
Cả ngày mỏi mắt đi tìm
Hết tìm khoá cửa lại tìm khoá xe
Nhiều hôm thăm viếng bạn bè
Được dăm ba phút nằm phè ngủ ngon
Tóc bạc chen chúc tóc non
Không dám nhổ nữa sợ còn bình vôi
Kiến thức mới nuốt chẳng trôi
Bước ra khỏi cửa trùm người áo len
Ra đường chẳng ai gọi tên
Cứ gọi chú, bác có phiền hay không ?
Khi lên xe buýt dẫu đông
Dăm người nhường chỗ “Mời ông cứ ngồi”.
Lại hay nhạy cảm, tủi đời
Thích được săn sóc hơn thời ngày xưa
Thấy tình nhân trẻ vui đùa
Mà lòng chua xót phận vừa cuối thu
Suốt ngày trung tiện lu bù
Cơm thì phải nhão, phở cho thật mềm
Thích nghe tiếng hỏi, lời khen
“Lúc này thon thả, trẻ hơn dạo nào”!
Thức ăn cứ lấy ào ào
Ăn thì chẳng nổi mà sao cứ thèm
Ngủ trưa giấc cứ dài thêm
Nằm, ngồi, đi, đứng ngày thêm chậm rì
Đánh răng, tìm thuốc loại gì
Để răng được trắng không thì khó coi
Cà phê chỉ hớp một hơi
Đêm về trắng mắt nhìn trời đếm sao
Gặp người cùng tuổi như nhau
Thường hay hỏi, “Bác thế nào? Khoẻ không?”
Cell Phone thì khổ vô ngần
Lúng ta lúng túng thường không trả lời
Để chuông reo mãi một hồi
Mở ra thì đã chậm rồi còn đâu?
Bệnh tật nó đến từ đâu
Cao mỡ, cao máu lâu lâu... tiểu đường
Tránh né việc nặng là thường
Việc nhẹ thì cũng đau xương, mệt nhoài
Đi chơi càng khổ gấp hai
Đi đâu cũng ngại đường dài lái xe
Giữ thân cho khỏi tròn xoe
Vòng hai sao cứ bè bè phình to
Thang lầu càng nghĩ càng lo
Chỉ sợ trượt ngã khổ cho thân này
Ngủ thì chẳng ngủ được say
Bốn năm giờ sáng dậy ngay tức thì
Sinh nhật, sinh nhiếc làm gì
Cái chuyện lẻ tẻ ấy thì nên quên
Vẫn hay nhìn kiếng thường xuyên
Xem chân dung đã trở nên thế nào
Buồn tình đếm thử xem sao
Bao nhiêu triệu chứng ấy bao nhiêu già!

(Sưu tầm)
Theo TrungTamHoTong

Ngày cả thế giới trao nhau nụ cười

World Smile Day (Ngày Nụ Cười Thế Giới) được kỷ niệm thường niên trong ngày thứ 6 đầu tiên của tháng 10. Ngày để cả thế giới cùng nhau thực hiện một hành động nhỏ: hãy mỉm cười và giúp ai đó được mỉm cười. Ý tưởng về ngày này bắt đầu từ Harvey Ball, một họa sĩ người Mỹ, người đã sáng tạo ra hình mặt cười (Smiley Face) vào năm 1963.
  

Sau khi sáng tạo ra hình mặt cười, Harvey Ball nhận thấy phát minh của ông đã bị người ta thương mại hóa quá đáng. Mục đích tốt đẹp ban đầu của Harvey Ball khi phát minh ra hình mặt cười đã hoàn toàn bị quên lãng, người ta chỉ còn lợi dụng hình mặt cười của ông cho những chiến dịch quảng cáo một cách tràn lan.
 

Điều này đã khiến Harvey Ball quyết tâm hành động, kêu gọi người dân trên khắp thế giới hãy cùng kỷ niệm Ngày Nụ cười Thế giới. Khi chia sẻ về ý tưởng này, Harvey Ball từng nói: “Chúng ta, mỗi người trong số chúng ta, trong từng ngày sống trên đời, hãy quan tâm hơn tới nụ cười của mình và của những người xung quanh. Nụ cười là một thông điệp chung, dễ hiểu, không phân biệt màu da, sắc tộc, tôn giáo, chính trị…”

Nụ cười của cậu bé ở Lào Cai. Cậu bé nhút nhát sống trong ngôi làng nhỏ ở miền núi phía Bắc Việt Nam. Em trốn trong rặng cây để nhìn ngó những người khách du lịch nước ngoài. Từ trong rặng cây em nói vọng lên “Hello!” khiến đoàn khách du lịch vừa buồn cười vừa thích thú. (Tác giả người Canada - Dave Mercer)

Nụ cười của cụ bà chèo thuyền chở khách qua sông ở Hội An. (Tác giả người Nhật Rio Akasaka)
Ngày Nụ cười Thế giới được tổ chức lần đầu tiên vào năm 1999, kể từ đó đến nay, mỗi năm, người dân trên khắp thế giới vẫn kỷ niệm ngày này.
  
  
Sau khi họa sĩ Harvey Ball qua đời năm 2001, Quỹ Nụ cười Thế giới Harvey Ball được thành lập để tôn vinh người đàn ông đã đóng góp một sáng tạo mang ý nghĩa lớn đối với nụ cười thế giới - nụ cười mà chúng ta vẫn trao đi hàng ngày trong thế giới ảo trên mạng Internet.
  
  
Mặt cười mà Harvey Ball sáng tạo ra cũng trở thành biểu tượng được nhận diện nhiều nhất trên mạng. Mặt cười là một biểu tượng đại diện cho thiện chí - điều rất cần cho cuộc sống hòa bình và hạnh phúc trên hành tinh của chúng ta.
  
 
Thông điệp của Ngày Nụ cười Thế giới là: “Hãy thực hiện một hành động nhỏ - Hãy mỉm cười và giúp ai đó mỉm cười”.
“Nụ cười hội nhập” của cô gái Sapa. Những khác biệt về ngôn ngữ và văn hóa không thể giới hạn thiện cảm giữa người với người.” (Tác giả Noni Andriani)
 Nhiếp ảnh gia báo chí người Mỹ nổi tiếng thế giới Steve McCurry cũng đã từng thực hiện một bộ ảnh ấn tượng có tên “Ngôn ngữ chung của toàn thế giới”, rất dễ hiểu, đó chính là nụ cười. Giới thiệu về bộ ảnh này, ông đã sử dụng một câu nói của thiền sư Thích Nhất Hạnh: “Thường khi, niềm vui là ngọn nguồn của nụ cười, nhưng đôi khi, nụ cười là ngọn nguồn của niềm vui”.
Hãy cười đi, và niềm vui sẽ tìm tới với bạn. Vậy, trong Ngày Nụ cười Thế giới hôm nay, bạn hãy cười lên và giúp những người xung quanh mình cười lên, để một ngày trong thế giới của bạn được tràn ngập những nụ cười tươi tắn.
  
 
Một gia đình người Afghanistan
   
Một phụ nữ người Myanmar
  
Cụ già người Campuchia
Hai cậu bé người Trung Quốc
  
Ông cụ người Ấn Độ “cứu” chiếc máy khâu - nguồn sống của cả gia đình. Nụ cười của cụ vẫn tỏa sáng trong dòng nước lũ.
  
Nụ cười của cô gái Kashmir

Tuesday, October 8, 2013

Đàn ông lấy vợ còn trinh là một điều nhục nhã.

Tại một số quốc gia việc lấy được người vợ còn trinh trắng là một điều vô cùng tự hào và hãnh diện nhưng với người Uganda ở Châu Phi thì lại là một điều hoàn toàn khác.
Trong quan niệm của người Uganda thì trinh tiết là một thứ cực độc và đen đủi. Họ cho rằng những giọt máu trinh nữ rất độc và thường "ám" theo người chồng của cô dâu. Hơn nữa người Uganda cho rằng những cô gái còn trinh chính là những người phụ nữ còn thiếu sót và không hoàn thiện.
 Những cô gái tại Uganda phải hiến trinh tiết mới lấy được chồng
Những cô gái tại Uganda phải hiến trinh tiết mới lấy được chồng
Chính vì thế, người Uganda thường duy trì tục lệ "nhờ" một người lạ phá trinh cô dâu trước đêm động phòng với chú rể. Chỉ những cô dâu "mất trinh" mới được xem là cô dâu xinh đẹp và hoàn hảo nhất.
Do quan niệm về sự đen đuổi nên rất ít đàn ông Uganda chịu khó "phá trinh hộ" người khác. Chính vì thế, không may chú rể nào tìm phải cô dâu "còn trinh" được xem là một điều vô cùng nhục nhã đối với bộ tộc.
Tại một số bộ lạc khác ở Australia, trinh tiết cũng được xem là cái đại diện cho xấu xa và độc ác. Họ cho rằng máu của cô gái còn trinh trong đêm tân hôn sẽ trở thành chất độc di hại đến con cháu sau này. Chính vì thế, để lấy được chồng các cô gái buộc phải "phá trinh" trước.
Tuy nhiên, tại các bộ lạc này người phụ trách việc "phá trinh" thường là những cụ bà có kinh nghiệm tiến hành trong một nghi thức vô cùng trang nghiêm. Cụ bà sẽ sử dụng những vật dụng như dao, đá... để "giúp đỡ" cô dâu trước ngày gặp chồng mình.
Chỉ khi nào cụ bà mang theo dấu hiệu đã phá trinh cô dâu cho mọi người biết thì cô gái này mới chính thức được phép về nhà chồng.

Friday, October 4, 2013

Giảm cân vì... quá xấu hổ

Do thân hình quá khổ, những phụ nữ này đã gặp phải tình huống "dở khóc dở cười". Vì quá xấu hổ, họ đã quyết tâm và giảm được một nửa trọng lượng trong thời gian ngắn.

1. Xấu hổ vì bị đuổi khỏi đu quay nên... giảm được 51 kg

Giảm cân vì... quá xấu hổ 1
Claire Hughes từng nặng tới 147,2kg
Cô Claire Hughes (31 tuổi) ở Maypole, Birmingham, Anh cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bị đuổi khỏi đu quay vì thân hình “ngoại cỡ” của cô. Claire kể:“Bánh xe đang quay bỗng di chuyến chậm chạp và thậm chí không nhích nổi, nhân viên đã nói rằng tôi phải đi xuống. Thực sự lúc đó tôi không biết phải nói gì với anh ta, chỉ cố mỉm cười nhưng thực sự tôi thấy xấu hổ vô cùng”.
Giảm cân vì... quá xấu hổ 2
Vì quá xấu hổ Claire đã quyết định thay đổi lối sống
Claire từng rất mập, lúc đỉnh điểm cô nặng tới 147,2kg. Sau sự cố bị đuổi khỏi đu quay, vì xấu hổ bà mẹ 2 con này đã thay đổi lối sống không lành mạnh của mình. Claire đã theo học lớp đấm bốc, cô thực hiện một chế độ ăn uống cân bằng và thường xuyên tập thể dục. Trong vòng 1 năm, cô đã giảm được 51kg và giảm tới 6 size áo.  
2. Giảm 64kg sau khi ngồi vỡ ghế đá trước mặt bạn trai 
Giảm cân vì... quá xấu hổ 3
Alexandra Collings trước và sau khi giảm cân
Alexandra Collings (22 tuổi) đến từ Treharris, South Wales, Anh Quốc là một cô gái mập mạp với cân nặng 140kg. Chính vì thân hình quá khổ mà cô đã rơi vào tình huống "dở khóc dở cười". Trong lần ra mắt bạn trai tại nhà mình, Alexandra đã làm gãy chiếc ghế trong khu vườn khi vừa ngồi lên đó.
Giảm cân vì... quá xấu hổ 4
Sau 18 tháng giảm cân liên tục, cô bạn Alexandra đã có được thân hình thon gọn 
Alexandra kể: "Đó là người bạn trai đầu tiên tôi muốn giới thiệu với mẹ. Vì mẹ ở ngoài vườn nên tôi đã nắm tay và dẫn bạn trai ra đó. Khi đi tới chỗ ghế băng, tôi vừa ngồi xuống nghỉ thì đột nhiên, chiếc ghế gẫy còn tôi ngã lăn ra đất. Thật đáng xấu hổ. Tôi bị đau nhưng trên hết là niềm kiêu hãnh của tôi bị tổn thương." 
Giảm cân vì... quá xấu hổ 5
Alexandra cùng bạn trai hiện tại

Quá ngượng vì sự cố đó, Alexandra đã quyết tâm thực hiện chế độ ăn uống lành mạnh. Sau 18 tháng, cô đã giảm được tới 64kg. Hiện tại, Alexandra đã trở nên thon thả hơn và có tình yêu đẹp với người bạn trai mới.
3. Cô giáo giảm cân vì xấu hổ với học trò
Giảm cân vì... quá xấu hổ 6
 Leandra trước khi giảm cân
Cô Leandra (39 tuổi) là một giáo viên dạy tiểu học. Trước đây, Leandra nặng khoảng 126kg nhưng cô không hề nhận thấy mình béo. Cho đến một ngày, một học sinh đã tặng cô bức vẽ chân dung. Trong bức vẽ ngây ngô của học sinh, cô có thân hình tròn trịa chẳng khác gì một quả bóng.
Giảm cân vì... quá xấu hổ 7
Bức tranh khiến Leandra thay đổi
Bức vẽ của học sinh khiến Leandra rất xấu hổ. Cô nhận ra mình quá béo. Để giảm cân, Leandra đã chạy bộ, bơi, đạp xe đạp và thực hiện một chế độ ăn uống nghiêm ngặt. Nhờ sự quyết tâm, trong vòng 12 tháng, Leandra đã giảm được một nửa trọng lượng ban đầu. Từ 126kg, cô chỉ còn 62kg. Sau khi giảm cân, cô đã có thể tự tin mỗi khi bước ra đường.
Giảm cân vì... quá xấu hổ 8
Cô Leandra sau khi giảm cân thành công

Theo Trí Thức Trẻ

Monday, September 23, 2013

Vài câu chuyện về tia hy vọng khi con người tuyệt vọng

Trên thế giới, hàng năm có hàng trăm, hàng ngàn các vụ tự tử diễn ra. Lý do con người tìm đến cái chết có thể từ áp lực cuộc sống, những mâu thuẫn cá nhân hoặc đôi khi chỉ vì một khoảnh khắc bất thần không muốn sống nữa. Phần lớn những vụ tự tử có kết thúc thương đau, nhưng thật may mắn vẫn có những câu chuyện kết thúc có hậu. Có những trường hợp trong giờ phút sinh tử đã có lại niềm tin và hi vọng trong cuộc sống. Bài viết này xin được đề cập đến những câu chuyện “kết thúc có hậu” như vậy.
Câu chuyện 1
Vài câu chuyện về tia hy vọng khi con người tuyệt vọng
 

Vào tháng 12 năm 2001, Barry Parr – một người đàn ông chuyên lau dọn cửa sổ cho các ngôi nhà trong một ngôi làng nhỏ ở Anh đã chứng kiến một vụ tự tử. Đó là sau khi hoàn thành công việc của mình, anh vô tình nhìn thấy một cô bé khoảng 14 tuổi đang chuẩn bị treo cổ ở một cái cây gần đó. Ngay sau khi nhận thức được điều đang xảy ra, Parr đã mau chóng  di chuyển với hi vọng sẽ cứu được cô gái. Anh đã dùng một cái thang để trèo lên cây là cố gắng túm lấy cô gái đang điên cuồng tuyệt vọng. Không may mắn cho Parr khi lúc anh túm được cô gái thì việc làm thế nào đưa cô gái xuống lại vô cùng khó khăn, cô gái không muốn xuống và Parr đã bị kẹt trên chiếc thang trong một khoảng thời gian khá lâu. Cuối cùng thì cũng có người nhìn thấy bọn họ và giúp đỡ, cô gái đã được cứu và sau một thời gian đã nhận ra ý định tự tử chỉ hoàn toàn là nông nổi. Barry Parr trở thành một người anh hùng vì những cố gắng cứu người của anh trong tiết trời băng giá.
Câu chuyện 2
Vài câu chuyện về tia hy vọng khi con người tuyệt vọng
 

Tuổi trẻ thường có nhiều vấp ngã và có những người trong lúc tuyệt vọng đã nghĩ quẩn. Đó là trường hợp của một thanh niên 16 tuổi ở Trung Quốc. Vì cái nghèo mà cậu trở nên tuyệt vọng và đã trèo qua lan can của một cây cầu đi bộ và muốn nhảy xuống. May sao số phận đã cho cô hầu bàn Liu Wenxiu đi qua và nhìn thấy điều này.
Cô gái đã dũng cảm tìm cách cứu sống một mạng người. Cô đi theo chàng trai, cố gắng làm cậu bình tĩnh, hỏi han và lắng nghe mọi bế tắc trong cuộc sống của cậu ta. Sau khi nghe xog mọi thứ, cô chỉ đơn giản cho cậu ta xem cổ tay của mình. Bản thân cô cũng đã tự tử và sau khi được cứu sống cô mới biết trân trọng cuộc sống và cố gắng vươn lên hơn.  Cuối cùng, để trấn tĩnh hoàn toàn cậu bé, Liu đã cúi xuống và ôm hôn cậu. Cậu bé đã thay đổi quyết định của mình và sống tiếp.  Liu Wenxiu đã cho cậu bé thấy được quan tâm, lắng nghe và quan trọng hơn cậu đã tìm được sự đồng cảm. Chỉ dành ra một chút thời gian và sự quan tâm, cô đã giúp một người sống tiếp.
Câu chuyện 3
Vài câu chuyện về tia hy vọng khi con người tuyệt vọng
 

Tháng 3 năm 2005, Kevin Berthia – 22 tuổi đã trèo qua lan can của cầu Golden Gate và chuẩn bị nhảy. Những gì xảy ra tiếp theo là một huyền thoại. Kevin Briggs- một thành viên của CPH (California Hightway Patrol) ở khu vực đó đã cố gắng nói chuyện với anh ta, lúc đầu mọi chuyện có vẻ ổn trong thời gian đầu. Tuy nhiên đến giờ cao điểm, khi mật độ xe cộ trên cầu cao, Kevin lại rơi và trạng thái hoảng loạn và leo ra vùng rìa cầu. Cuối cùng thì sau hơn 60 phút căng thẳng, Briggs cũng thuyết phục được cậu thanh niên xuống.
Mọi chuyện có vẻ chỉ kết thúc như vậy : người tự tử được cứu và người anh hùng được mọi người xung quanh tán thưởng. Tuy nhiên, 8 năm sau hai người lại được gặp nhau trong một hoàn cảnh tuyệt vời : một lễ vinh danh những thành  viên cứu những người có ý định tự sát của CHP. Tại đây, Kevin Berthia đã gửi đến Briggs những lời lẽ tuyệt vời nhất, giới thiệu ông tới các thành viên trong gia đình. Sau khi được cứu, Kevin Berthia đã làm lại tất cả và sau 8 năm anh có một cuộc sống hành phúc hơn bao giờ hết.
Câu chuyện 4
Vài câu chuyện về tia hy vọng khi con người tuyệt vọng
 

Đầu năm 2013, một phụ nữ người Pháp 63 tuổi do những biến cố cuộc đời đã cố gắng tự tử với một khẩu súng lục. Bà đã nổ súng nhưng rất may mắn là viên đạn không trúng tim.
Vị anh hùng xuất hiện – đó là chú chó của bà. Có vẻ như con chó đã linh cảm thấy điều tệ hại và trước khi người phụ nữ định nổ thêm phát súng thứ 2, nó đã nhảy chồm lên và làm văng khẩu súng ra khỏi tầm tay người phụ nữ. Tiếp đó, chú chó trung thành đã ở bên cạnh chủ của mình cho đến khi chồng bà ta về và gọi cứu thương. Cho đến tận sau khi bà đã lên xe, chú chó vẫn tiếp tục không chịu rời. Cuối cùng thì may mắn đã mỉm cười khi người phụ nữ được cứu sống. Chú chó trong câu chuyện này là một minh chứng cho lòng trung thành và tình cảm của những con vật nuôi.
Câu chuyện 5
Vài câu chuyện về tia hy vọng khi con người tuyệt vọng
 

Cuối năm ngoái, cô bé Kylie Kylem 15 tuổi đã muốn tự tử. Độ tuổi 15 là độ tuổi cần sự chia sẻ tuy nhiên cô đã không nhận được điều đó từ phía gia đình hay bạn bè. Cô bé đã lên mạng xã hội để cố gắng tìm sự cảm thông và hòa nhập tuy nhiên mọi chuyện cũng không khả quan và cô rơi vào bế tắc. Thậm chí trên Twitter còn có nhiều ý kiến của những kẻ xấu khích bác cô bé tự t. Mọi thứ tác động đặc biệt là những lời lẽ xấu xa trên mạng đã làm Kylie mệt mỏi và dần có ý định khủng khiếp. Tuy nhiên Anonymous và Rustle League đã nhận ra điều này khi lướt qua Twitter.
Sau tất cả, họ đã đe dọa những kẻ xấu trên Twitter rằng sẽ báo cảnh sát, cha mẹ. Cuối cùng những kẻ tệ hại đã phải xin lỗi Kylie. Điều này đã có tác động tích cực đến cô bé, dần dần cô đã thoát ra khỏi tình trạng bế tắc cùng suy nghĩ sẽ từ bỏ cuộc sống. Trường hợp này rất hi hữu  và may mắn là những tác động của mạng ảo đã không cướp đi mạng sống của cô gái trẻ.
Câu chuyện 6
Vài câu chuyện về tia hy vọng khi con người tuyệt vọng
 

Giữa năm 2001, người đàn ông có tên Hann Jones đã chán nản và nhảy khỏi cầu Skyway Sunshine. Lý do cho việc tự tử của ông là những bế tắc từ cuộc sống như bị bạn gái bỏ, sự nghiệp không đi đến đâu … Tuy nhiên ngay sau khi nhảy xuống, đầu ông lại lóe lên những suy nghĩ về con của mình, ông bắt đầu lo sợ việc mình tự tử sẽ là tấm gương xấu và làm hỏng hình tượng người cha trong lòng con mình (cũng giống như ông và cha mình). Ngay lập tức, ông đã thay đổi ý định, cố hết sức để quay về bờ. Cuối cùng ông đã thành công tuy gần như kiệt sức với những chiếc sương sườn vỡ, cổ gãy, rách lá lách do những chấn động khi nhảy xuống. Có lẽ chỉ có tình yêu mãnh liệt đối với đứa con mới có thể giúp ông trở về bờ.
Hai tuần sau đó, cô gái Lynn- Marie Carty đã đọc được trên internet câu chuyện của Jones. Cô cũng có một người cha mất tích, câu chuyện cảm động của Jones đã thức tỉnh và giúp cô có thêm động lực cố gắng tìm lại cha mình. Trong vòng 6 ngày sau đó, với những nỗ lực hết sức, Lynn đã tìm lại được cha. Câu chuyện về tình cảm gia đình vô cùng xúc động. Hai người hoàn toàn không liên qan đến nhau những cùng lúc đã tìm lại được hạnh phúc, một người tìm được ý nghĩa cuộc sống còn một người tìm lại được người thân.
Câu chuyện 7
Vài câu chuyện về tia hy vọng khi con người tuyệt vọng
 

Đây là một câu chuyện cảm động diễn ra trên mạng xã hội Facebook. Một cậu bé tên là Noah Brocklebank đã quyết định tự tử, có một điều đặc biệt là cậu đã chụp một tấm ảnh cứa cổ tay và tạo một sự kiện vào ngày 8/2/2013 “ngày dự kiến tự tử” – cũng chính là sinh nhật cậu. Lý do cho việc làm điên dồ này của Noah là những áp lực suốt nhiều năm, cậu đã bị bắt nạt suốt thời học sinh và có một cuộc sống khó khăn.Sau khi sự việc được mọi người biết tới, các nhà chức trách đã can thiệp và đưa Noah vào bệnh viện.

Mẹ Noah đã rất đau khổ và cho rằng bệnh viện chỉ là một cách tạm thời trì hoãn ý định của con trai mình. Bà đã lập một trang Facebook cho bạn bè và gia đình, khuyến khích mọi người viết thư cho Noah. Trong trường hợp của Kylie ở trên, nếu như internet và những người ở đó đã làm cho cô bé thêm trầm cảm thì trong trường hợp này, mọi người trên mạng đã cùng chung tay giúp đỡ Noah. Đúng vào ngày sinh nhật – cũng là ngày dự định tự tử, Noah đã nhận được hơn 7000 bức thư từ những người trên facebook tại bệnh viện. Những bức thư này có thể dài hoặc ngắn khác nhau nhưng đều có chung những từ ngữ khích lệ. Họ nói rằng Noah rất tuyệt vời và tiếp thêm cho cậu động lực sống. Những nỗ lực của người mẹ đã có tác dụng, Noah dã tiếp tục sống và cố gắng hơn để hòa nhập.
Theo GENK