Monday, October 14, 2013

Từ bi với mình

Ngậm ngùi bởi tiếc nuối tuổi trẻ đã trôi qua lúc nào không hay, ngậm ngùi phải chi hồi đó thế này thế khác... Hình như ta chẳng bao giờ thực sống. Lúc còn trẻ, ta mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ, có được cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đã có được cái này cái nọ, cái kia cái khác thì ta lại sống cho quá khứ. Nhỏ mong cho mau lớn, lớn mong cho nhỏ lại. Quả là lý thú! Tóm lại, ta chẳng biết quý những giây phút hiện tại.
Từ ngày "thế giới phẳng", ta còn sống với đời sống ảo. Ta ngồi đây với bạn nhưng chuyện trò với một người nào khác, cười đùa, nhăn nhó, giận dữ, âu yếm với một người nào khác ở nơi xa. Khi bắt lại câu chuyện thì nhiều khi đã lỡ nhịp. Hiểu ra những điều tầm thường đó, tôi biết quý thời gian hơn, quý phút giây hiện tại, ở đây và bây giờ hơn. Nhờ vậy mà không có thì giờ cho già nữa. Hiện tại thì không có già, không có trẻ, không có quá khứ vị lai. Dĩ nhiên, không phải trốn chạy già mà hiểu nó, chấp nhận nó, thưởng thức nó. Khi biết "enjoy" nó thì quả có nhiều điều thú vị để phát hiện, để khám phá. 
Một người 60, tiếc mãi tuổi 45 của mình, thì khi 75, họ sẽ tiếc mãi tuổi 60, rồi khi 80, họ sẽ càng tiếc 75. Vậy sao ta đang ở cái tuổi tuyệt vời nhất của mình lại không yêu thích nó đi, sao cứ phải... nguyền rủa, bất mãn với nó? Có phải tội nghiệp nó không? Ta đang ở cái tuổi nào thì nhất định tuổi đó phải là tuổi đẹp nhất rồi, không thể có tuổi nào đẹp hơn nữa!
Ta cũng có thể gạt gẫm mình chút đỉnh như đi giải phẫu thẩm mỹ chẳng hạn. Xóa chỗ này, bơm chỗ nọ, lóc chỗ kia. Nhưng nhức mỏi vẫn cứ nhức mỏi, loãng xương vẫn cứ loãng xương, tim mạch vẫn cứ tim mạch... Cơ thể ta cứ tiến triển theo một "lộ trình" đã được vạch sẵn của nó, không cần biết có ta. Mà hình như, càng nguyền rủa, càng bất mãn với nó, nó càng làm dữ. Trái lại nếu biết thương yêu nó, chiều chuộng nó một chút, biết cách cho nó ăn, cho nó nghỉ, biết cách làm cho xương nó cứng cáp, làm cho mạch máu nó thông thoáng, làm cho các khớp nó trơn tru thì nó cũng sẽ tử tế với ta hơn. Anh chàng Alexis Zorba nói: "Cũng phải chăm nom đến thân thể nữa chứ, hãy thương nó một chút. Cho nó ăn với. Cho nó nghỉ với. Đó là con lừa kéo xe của ta, nếu không cho nó ăn, nó nghỉ, nó sẽ bỏ rơi mình ngang xương giữa đường cho mà coi" (Nikos Kazantzaki).
Từ ngày biết thương "con lừa" của mình hơn, tử tế với nó hơn, thì có vẻ tôi... cũng khác tôi xưa. Tôi biết cho con lừa của mình ăn khi đói, không ép nó ăn lúc đang no, không cần phải cười cười nói nói trong lúc ăn. Món gì khoái khẩu thì ăn, chay mặn gì cũng tốt. Cá khô, mắm ruốc gì cũng được, miễn là đừng nhiều muối quá. Một người cô tôi mắc bệnh "ăn không được", "ăn không biết ngon" vậy mà vẫn béo phì, đi không nổi, là bởi vì các con thương bà quá, mua toàn sữa Mỹ mắc tiền cho uống. Sữa giàu năng lượng, nhiều chất béo bổ quá, làm sao còn có thể ăn ngon, làm sao không béo phì cho được? Giá nghèo một chút còn hay hơn! Cá kho quẹt, rau muống mà tốt, miễn bà ăn thấy ngon, thấy sướng. Tôi cũng biết cho con lừa của mình ngủ hơn. Ngủ đầy giấc, đủ giấc. Ngủ đủ giấc là cơ hội tốt nhất cho các tế bào não phục hồi, như sạc pin vậy. Sạc không đủ mà đòi pin ngon lành sao được
Bảy trăm năm trước, Trần Nhân Tông viết: “Cơ tắc xan hề khốn tắc miên” (Đói đến thì ăn, mệt ngủ liền) trong bài Cư trần lạc đạo (ở đời mà vui đạo)! Ông là vị vua nhà Trần sớm nhường ngôi cho con, lên tu ở núi Yên Tử, Tổ sư thiền phái Trúc Lâm.  
Mỗi người có đồng hồ sinh học của riêng mình, không ai giống ai, như vân tay vậy, cho nên không cần bắt chước, chỉ cần lắng nghe mình. Phương pháp này, phương pháp nọ của người này người kia bày vẽ chẳng qua cũng chỉ để tham khảo, nắm lấy nguyên tắc chung thôi, rồi áp dụng vào hoàn cảnh riêng cụ thể của mình, tính cách mình, sinh lý mình. Phương pháp nào có sự ép buộc cứng ngắc quá thì phải cảnh giác! 
Cũng nhớ rằng tới tuổi nào đó, tai ta sẽ bắt đầu kém nhạy, mắt bắt đầu kém tinh, đấu óc bắt đầu kém sắc sảo. Tai kém nhạy để bớt nghe những điều chướng tai. Mắt kém tinh để bớt thấy những điều gai mắt. Đầu óc cứ sắc sảo hoài ai chịu cho nổi! Tuy vậy, tai kém mà muốn nghe gì thì nghe, không thì đóng lại, mắt kém mà muốn thấy gì thì thấy, không thì khép lại. Thế là "căn" hết tiếp xúc được với "trần". Tự dưng không tu hành gì cả mà cũng như tu, cũng thực tập “ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm”! 
Rồi một hôm đẹp trời nào đó ta còn có thể phát hiện mắt mình chẳng những nhìn kém mà còn thấy những ngôi sao lấm chấm, những lốm đốm hoa trên bầu trời trong xanh vời vợi kia. Nếu không phải do một thứ bệnh mắt nào đó thì đây hẳn là hiện tượng thoái hóa của tuổi già, nói nôm na là xài lâu quá, hết thời hạn bảo hành. Cái mà người xưa gọi là "hoa đốm hư không" chính là nó. Tưởng hoa đốm của trời, ai dè trong mắt mình! Chính cái "tưởng" của ta nhiều khi làm hại ta. Biết vậy ta bớt mất thì giờ cho những cuộc tranh tụng, bớt tiêu hao năng lượng vào những chuyện hơn thua. Dĩ nhiên có những chuyện phải ra ngô ra khoai, nhưng cái cách cũng đã khác, cái nhìn đã khác, biết tôn trọng ý kiến người khác, biết chấp nhận và nhìn lại mình. 
Khi 20 tuổi người ta băn khoăn lo lắng không biết người khác nghĩ gì về mình. Đến 40 thì ai nghĩ gì mặc họ. Đến 60 mới biết chả có ai nghĩ gì về mình cả. Tóm lại, chấp nhận mình là mình và từ bi với mình một chút vậy…  
(Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc)

Già
Lâu nay cứ tưởng mình già
Bây giờ mới biết quả là y chang
Suốt ngày nói chuyện thuốc thang
Gặp nhau lại kể cả tràng chuyện xưa
Tivi dỗ giấc ngủ trưa
Sức khoẻ lại giảm, mắt mờ, da nhăn
Đọc chữ phóng đại mấy trăm
Lại còn đãng trí, tần ngần, hay quên
Cả ngày mỏi mắt đi tìm
Hết tìm khoá cửa lại tìm khoá xe
Nhiều hôm thăm viếng bạn bè
Được dăm ba phút nằm phè ngủ ngon
Tóc bạc chen chúc tóc non
Không dám nhổ nữa sợ còn bình vôi
Kiến thức mới nuốt chẳng trôi
Bước ra khỏi cửa trùm người áo len
Ra đường chẳng ai gọi tên
Cứ gọi chú, bác có phiền hay không ?
Khi lên xe buýt dẫu đông
Dăm người nhường chỗ “Mời ông cứ ngồi”.
Lại hay nhạy cảm, tủi đời
Thích được săn sóc hơn thời ngày xưa
Thấy tình nhân trẻ vui đùa
Mà lòng chua xót phận vừa cuối thu
Suốt ngày trung tiện lu bù
Cơm thì phải nhão, phở cho thật mềm
Thích nghe tiếng hỏi, lời khen
“Lúc này thon thả, trẻ hơn dạo nào”!
Thức ăn cứ lấy ào ào
Ăn thì chẳng nổi mà sao cứ thèm
Ngủ trưa giấc cứ dài thêm
Nằm, ngồi, đi, đứng ngày thêm chậm rì
Đánh răng, tìm thuốc loại gì
Để răng được trắng không thì khó coi
Cà phê chỉ hớp một hơi
Đêm về trắng mắt nhìn trời đếm sao
Gặp người cùng tuổi như nhau
Thường hay hỏi, “Bác thế nào? Khoẻ không?”
Cell Phone thì khổ vô ngần
Lúng ta lúng túng thường không trả lời
Để chuông reo mãi một hồi
Mở ra thì đã chậm rồi còn đâu?
Bệnh tật nó đến từ đâu
Cao mỡ, cao máu lâu lâu... tiểu đường
Tránh né việc nặng là thường
Việc nhẹ thì cũng đau xương, mệt nhoài
Đi chơi càng khổ gấp hai
Đi đâu cũng ngại đường dài lái xe
Giữ thân cho khỏi tròn xoe
Vòng hai sao cứ bè bè phình to
Thang lầu càng nghĩ càng lo
Chỉ sợ trượt ngã khổ cho thân này
Ngủ thì chẳng ngủ được say
Bốn năm giờ sáng dậy ngay tức thì
Sinh nhật, sinh nhiếc làm gì
Cái chuyện lẻ tẻ ấy thì nên quên
Vẫn hay nhìn kiếng thường xuyên
Xem chân dung đã trở nên thế nào
Buồn tình đếm thử xem sao
Bao nhiêu triệu chứng ấy bao nhiêu già!

(Sưu tầm)
Theo TrungTamHoTong

Ngày cả thế giới trao nhau nụ cười

World Smile Day (Ngày Nụ Cười Thế Giới) được kỷ niệm thường niên trong ngày thứ 6 đầu tiên của tháng 10. Ngày để cả thế giới cùng nhau thực hiện một hành động nhỏ: hãy mỉm cười và giúp ai đó được mỉm cười. Ý tưởng về ngày này bắt đầu từ Harvey Ball, một họa sĩ người Mỹ, người đã sáng tạo ra hình mặt cười (Smiley Face) vào năm 1963.
  

Sau khi sáng tạo ra hình mặt cười, Harvey Ball nhận thấy phát minh của ông đã bị người ta thương mại hóa quá đáng. Mục đích tốt đẹp ban đầu của Harvey Ball khi phát minh ra hình mặt cười đã hoàn toàn bị quên lãng, người ta chỉ còn lợi dụng hình mặt cười của ông cho những chiến dịch quảng cáo một cách tràn lan.
 

Điều này đã khiến Harvey Ball quyết tâm hành động, kêu gọi người dân trên khắp thế giới hãy cùng kỷ niệm Ngày Nụ cười Thế giới. Khi chia sẻ về ý tưởng này, Harvey Ball từng nói: “Chúng ta, mỗi người trong số chúng ta, trong từng ngày sống trên đời, hãy quan tâm hơn tới nụ cười của mình và của những người xung quanh. Nụ cười là một thông điệp chung, dễ hiểu, không phân biệt màu da, sắc tộc, tôn giáo, chính trị…”

Nụ cười của cậu bé ở Lào Cai. Cậu bé nhút nhát sống trong ngôi làng nhỏ ở miền núi phía Bắc Việt Nam. Em trốn trong rặng cây để nhìn ngó những người khách du lịch nước ngoài. Từ trong rặng cây em nói vọng lên “Hello!” khiến đoàn khách du lịch vừa buồn cười vừa thích thú. (Tác giả người Canada - Dave Mercer)

Nụ cười của cụ bà chèo thuyền chở khách qua sông ở Hội An. (Tác giả người Nhật Rio Akasaka)
Ngày Nụ cười Thế giới được tổ chức lần đầu tiên vào năm 1999, kể từ đó đến nay, mỗi năm, người dân trên khắp thế giới vẫn kỷ niệm ngày này.
  
  
Sau khi họa sĩ Harvey Ball qua đời năm 2001, Quỹ Nụ cười Thế giới Harvey Ball được thành lập để tôn vinh người đàn ông đã đóng góp một sáng tạo mang ý nghĩa lớn đối với nụ cười thế giới - nụ cười mà chúng ta vẫn trao đi hàng ngày trong thế giới ảo trên mạng Internet.
  
  
Mặt cười mà Harvey Ball sáng tạo ra cũng trở thành biểu tượng được nhận diện nhiều nhất trên mạng. Mặt cười là một biểu tượng đại diện cho thiện chí - điều rất cần cho cuộc sống hòa bình và hạnh phúc trên hành tinh của chúng ta.
  
 
Thông điệp của Ngày Nụ cười Thế giới là: “Hãy thực hiện một hành động nhỏ - Hãy mỉm cười và giúp ai đó mỉm cười”.
“Nụ cười hội nhập” của cô gái Sapa. Những khác biệt về ngôn ngữ và văn hóa không thể giới hạn thiện cảm giữa người với người.” (Tác giả Noni Andriani)
 Nhiếp ảnh gia báo chí người Mỹ nổi tiếng thế giới Steve McCurry cũng đã từng thực hiện một bộ ảnh ấn tượng có tên “Ngôn ngữ chung của toàn thế giới”, rất dễ hiểu, đó chính là nụ cười. Giới thiệu về bộ ảnh này, ông đã sử dụng một câu nói của thiền sư Thích Nhất Hạnh: “Thường khi, niềm vui là ngọn nguồn của nụ cười, nhưng đôi khi, nụ cười là ngọn nguồn của niềm vui”.
Hãy cười đi, và niềm vui sẽ tìm tới với bạn. Vậy, trong Ngày Nụ cười Thế giới hôm nay, bạn hãy cười lên và giúp những người xung quanh mình cười lên, để một ngày trong thế giới của bạn được tràn ngập những nụ cười tươi tắn.
  
 
Một gia đình người Afghanistan
   
Một phụ nữ người Myanmar
  
Cụ già người Campuchia
Hai cậu bé người Trung Quốc
  
Ông cụ người Ấn Độ “cứu” chiếc máy khâu - nguồn sống của cả gia đình. Nụ cười của cụ vẫn tỏa sáng trong dòng nước lũ.
  
Nụ cười của cô gái Kashmir

Tuesday, October 8, 2013

Đàn ông lấy vợ còn trinh là một điều nhục nhã.

Tại một số quốc gia việc lấy được người vợ còn trinh trắng là một điều vô cùng tự hào và hãnh diện nhưng với người Uganda ở Châu Phi thì lại là một điều hoàn toàn khác.
Trong quan niệm của người Uganda thì trinh tiết là một thứ cực độc và đen đủi. Họ cho rằng những giọt máu trinh nữ rất độc và thường "ám" theo người chồng của cô dâu. Hơn nữa người Uganda cho rằng những cô gái còn trinh chính là những người phụ nữ còn thiếu sót và không hoàn thiện.
 Những cô gái tại Uganda phải hiến trinh tiết mới lấy được chồng
Những cô gái tại Uganda phải hiến trinh tiết mới lấy được chồng
Chính vì thế, người Uganda thường duy trì tục lệ "nhờ" một người lạ phá trinh cô dâu trước đêm động phòng với chú rể. Chỉ những cô dâu "mất trinh" mới được xem là cô dâu xinh đẹp và hoàn hảo nhất.
Do quan niệm về sự đen đuổi nên rất ít đàn ông Uganda chịu khó "phá trinh hộ" người khác. Chính vì thế, không may chú rể nào tìm phải cô dâu "còn trinh" được xem là một điều vô cùng nhục nhã đối với bộ tộc.
Tại một số bộ lạc khác ở Australia, trinh tiết cũng được xem là cái đại diện cho xấu xa và độc ác. Họ cho rằng máu của cô gái còn trinh trong đêm tân hôn sẽ trở thành chất độc di hại đến con cháu sau này. Chính vì thế, để lấy được chồng các cô gái buộc phải "phá trinh" trước.
Tuy nhiên, tại các bộ lạc này người phụ trách việc "phá trinh" thường là những cụ bà có kinh nghiệm tiến hành trong một nghi thức vô cùng trang nghiêm. Cụ bà sẽ sử dụng những vật dụng như dao, đá... để "giúp đỡ" cô dâu trước ngày gặp chồng mình.
Chỉ khi nào cụ bà mang theo dấu hiệu đã phá trinh cô dâu cho mọi người biết thì cô gái này mới chính thức được phép về nhà chồng.

Tướng Giáp và triết lý 'hạnh phúc của người cầm quân'

Đại tướng Võ Nguyên Giáp, người cuối cùng của thế hệ các nhà cách mạng lập quốc đã qua đời, nhưng triết lý về hạnh phúc của người cầm quân mà ông đưa ra sẽ còn tỏa sáng trên mọi lĩnh vực.

Đại tướng đã sang tuổi 103, sự ra đi của ông hẳn thật nhẹ nhàng. Đại tướng sẽ rất vui khi được gặp lại cha mẹ, Cụ Hồ và những người đồng đội cũ. Bởi thế, chúng ta cũng không nên đau buồn nhiều. Có chăng chỉ là một sự tưởng nhớ.
Báo chí nước ngoài giật tít: “One of greastest general of history” (Một trong những vị tướng vĩ đại nhất của lịch sử), cho thấy sự nghiệp của ông đã lừng lẫy năm châu. Cũng chẳng cần chúng ta phải vinh danh xưng tụng.
Nghĩa vụ của chúng ta, những người đang sống, là tìm cách hiểu và học được những gì mà thế hệ của ông, có lẽ là thế hệ những người Việt Nam xuất sắc nhất trong lịch sử, để lại. Để có thể bước tiếp con đường. Để sau này, đến lúc chúng ta gặp lại ông và các đồng đội của ông, cũng không có gì phải hổ thẹn. Là chúng ta đã cố gắng hết sức mình.
tuonggiap-1-6684-1381208144.jpg
Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Ảnh: Catherine Karnow
"9 năm làm một Điện Biên"
Ngày 22/12/1944, đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân được thành lập. 34 chiến sĩ chân đất, 2 khẩu súng thập (tiểu liên), 17 khẩu súng trường giáp 5, giáp 3, và 150 viên đạn, còn lại là súng kíp, mã tấu, giáo mác.
Ngày 7/5/1954, 5 sư đoàn quân đội nhân dân Việt Nam, bao vây và tiêu diệt hoàn toàn cứ điểm Điện Biên Phủ do 16.000 quân Pháp đồn trú, có đầy đủ máy bay, pháo binh và xe tăng yểm trợ, bắt sống gần 12.000 tù binh.
Giữa hai thời điểm đấy chỉ là 9 năm, 4 tháng, 15 ngày! Từ trong rừng sâu, Võ Nguyên Giáp đã trở thành vị tướng đầu tiên của châu Á đánh bại về quân sự đối với quân đội của một cường quốc châu Âu. Một cách tâm phục, khẩu phục.
Cứ mỗi khi đọc lại số liệu về hai sự kiện này, tôi lại thấy như câu chuyện Thánh Gióng cũng không hoàn toàn là hoang tưởng. 
Và đằng những sự kiện này, chắc phải chứa đựng rất nhiều những bài học bổ ích.
Khi được đài truyền hình Pháp phỏng vấn năm 1981 về tướng Navarre, đối thủ trực tiếp của ông, Võ Nguyên Giáp đã nói: "Navarre là một tướng có tài, thua trận không phải là lỗi của ông ta, mà là lỗi của những người bắt đầu cuộc chiến". Luận điểm này được khẳng định rõ hơn khi trả lời câu hỏi "Vào thời điểm nào thì ông cảm nhận là các ông sẽ thắng?” mà cựu Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Robert McNamara đặt ra, đại tướng đã không chần chừ một phút khẳng định: "Chúng tôi biết là chúng tôi sẽ thắng ngay từ ngày đầu tiên".
Đây không phải là những lời khoa trương của một người thắng trận. Đây là tâm huyết, đúc kết một minh triết về quân sự, cũng đúng cho bất cứ một cuộc đối đầu nào khác giữa những nước nhỏ và các cường quốc. Đó là tâm huyết của một quân đội sinh ra từ nhân dân, luôn tâm niệm giành được sự ủng hộ của nhân dân, đáp ứng nguyện vọng của nhân dân, và dựa vào nhân dân để chiến thắng.
Các chiến sĩ thi đua trong Chiến dịch Điện Biên Phủ vui mừng công kênh Đại tướng-Tổng Tư lệnh Võ Nguyên Giáp tại lễ mừng công (ngày 13.5.1954).
Các chiến sĩ thi đua trong Chiến dịch Điện Biên Phủ vui mừng công kênh Đại tướng Tổng Tư lệnh Võ Nguyên Giáp tại lễ mừng công ngày 13/5/1954. Ảnh: Sách ảnh "Đại tướng Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp"
Vũ trang nhân dân
Quay lại với bối cảnh lịch sử Việt Nam thời đó, ngày 20/6/1940, Paris thất thủ trong chiến tranh thế giới thứ hai. Ngay sau đó mấy ngày  Nguyễn Ái Quốc đã chỉ thị cho các đồng chí của mình, trong đó có Võ Nguyên Giáp, lúc đó đang ở Quế Lâm, Trung Quốc: "Thất bại của Pháp là cơ hội to lớn của cách mạng Việt Nam, chúng ta phải ngay lập tức tìm đường về nước để lợi dụng cơ hội này".
Khi ai đó hỏi, chúng ta sẽ lấy vũ khí ở đâu? Nguyễn Ái Quốc trả lời: "Đây là vấn đề quan trọng nhất của cách mạng. Nếu chúng ta có vũ khí bây giờ, ai sẽ là người cầm vũ khí. Vì vậy chúng ta phải về nước và động viên quần chúng. Khi nhân dân đứng dậy, họ sẽ có vũ khí!".
Chính triết lý về chiến tranh vũ trang như vậy, đã đưa cụ Hồ đến quyết định chọn Võ Nguyên Giáp, một giáo viên nhưng đặc biệt ham thích lịch sử quân sự, làm người đứng đầu tổ chức vũ trang đầu tiên của Việt Minh. Sau này khi các phóng viên phỏng vấn Võ Nguyên Giáp về việc tại sao lại chọn ngành quân sự, ông đều bảo: "Cái này các đồng chí phải đi hỏi cụ Hồ". Chính Tướng Giáp cũng đã thắc mắc rằng: "Cháu không quen việc quân sự", và đã được cụ Hồ động viên: "Cứ làm đi rồi sẽ quen".
Trong chỉ thị viết trên vỏ bao thuốc lá, gửi cho Võ Nguyên Giáp ngày 22/12/1944, Hồ Chí Minh đã viết: "Tên Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân có nghĩa là chính trị quan trọng hơn quân sự. Nó là đội tuyên truyền…. Cần phải động viên toàn dân, vũ trang toàn dân….Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân là đội quân đàn anh, mong cho  chóng có các đội đàn em khác. Tuy lúc đầu qui mô của nó còn nhỏ, nhưng tiền đồ của nó là rất vẻ vang, nó là khởi điểm của giải phóng quân, đi suốt từ Nam chí Bắc, khắp đất nước Việt Nam ta".
Tại hội nghị đặc biệt của Bộ Chính trị tháng 10/1961, bàn về chiến lược đánh Mỹ, có đầy đủ các tướng lĩnh đang hừng hực khí thế sau Điện Biên Phủ, Hồ Chí Minh đã chỉ ra rằng Mỹ mạnh hơn Pháp rất nhiều về mặt quân sự và bất cứ ý tưởng nào lấy vũ lực để chọi vũ lực trong cuộc chiến mới sẽ thất bại. Sức mạnh của các lực lượng cách mạng nằm trong lĩnh vực chính trị, vì thế cụ Hồ đã đề ra sách lược gồm 3 thành tố: chiến tranh du kích, phát động quần chúng, và đặc biệt quan trọng là giành được sự ủng hộ của nhân dân toàn thế giới.
Là người đồng chí và học trò thân cận nhất của cụ Hồ, Võ Nguyên Giáp hẳn đã rất thấm nhuần quan điểm quân sự của Hồ Chí Minh. Quân đội của ông luôn ở trong dân. Như ông đã viết: "Vị đại tướng vĩ đại nhất của Việt Nam là nhân dân Việt Nam".
Năm 1947, chính ông đã phát hiện ra một đại đội chủ lực được báo cáo là đã bị tiêu diệt, trên thực tế vẫn tồn tại và chiến đấu ngay trong lòng địch ở Bắc Ninh. Đại đội này nhờ biết cách dựa vào dân để chiến đấu, được dân tin yêu gọi là Đại đội nghĩa quân. Võ Nguyên Giáp đã viết trong cuốn "Chiến đấu giữa vòng vây": "Như vậy không ít những vấn đề nêu trong nghị quyết đã được thực hiện sáng tạo ở mức cơ sở. Chiến thuật đại đội độc lập mở ra những khả năng rất to lớn cho cuộc kháng chiến lâu dài".
Khi ra quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời cầm quân của mình: hoãn cuộc tiến công vào Điện Biên Phủ đêm 26/1/1954, hẳn ông đã nghĩ rất nhiều đến nhân dân. Đến sự hy sinh của những người lính. Đến trách nhiệm của ông với lời dặn của Cụ Hồ: "Tướng quân tại ngoại, chú toàn quyết quyết định. Đánh trận này chắc chắn phải chiến thắng. Không chắc thắng không đánh!".
Một trận đánh lớn vinh danh người chỉ huy theo kiểu "không thành công sẽ thành nhân", có thể phù hợp với triết lý thông thường, nhưng một thất bại, dù nhỏ sẽ để lại những hậu quả tâm lý khôn lường cho đội quân có tên là Tuyên truyền Giải phóng quân. Đội quân đó phải biết cách xây dựng niềm tin của nhân dân qua hàng loạt các chiến thắng dù nhỏ.
Tiểu đoàn 307 nổi tiếng "đánh đâu được đấy" cũng nhờ áp dụng triết lý xuyên suốt: "Yếu hơn trên toàn mặt trận, nhưng phải mạnh hơn trên từng trận đánh".
Một số sử gia quân sự phương Tây, trong cố gắng làm giảm hào quang của ông, thường miêu tả ông chẳng qua chỉ là một viên tướng giỏi hậu cần và gặp may. Họ vô tình quên mất rằng, chính điều đó càng vinh danh ông và các đồng chí mình hơn với triết lý: dựa vào dân mà chiến thắng.
Tiếp tế luôn là một vấn đề sống còn của mọi đạo quân. Navarre đã không tin là có thể tiếp tế lương thực và đạn dược cho hàng chục ngàn quân Việt Minh bao vây Điện Biên Phủ vì xung quanh toàn là rừng núi hiểm trở mà Việt Minh thì không có máy bay. Bởi thế ông ta ung dung cho quân nhảy dù xuống thung lũng. Ông ta hẳn phải rất ngạc nhiên khi biết chiến dịch tiếp vận phi thường đấy được hàng trăm ngàn dân công thực hiện chỉ bằng một công cụ hết sức đơn giản là chiếc xe đạp thồ.
Sau này, nếu chỉ được chọn ra một lý do khiến Mỹ phải thất bại ở Việt Nam, rất nhiều những nhà nghiên cứu quân sự đã đi đến kết luận rằng đó là việc Mỹ không thể chặn đứng con đường tiếp tế qua hệ thống đường mòn Hồ Chí Minh. McNamara phải thừa nhận, dù đã sử dụng tất cả những phương tiện chiến tranh hiện đại nhất như B52, hàng rào điện tử, hay dã man nhất như chất diệt cỏ, bom bi và napal, quân đội Mỹ đã bất lực trong việc bóp nghẹt đường mòn Hồ Chí Minh. Họ không hiểu đó là con đường được xây trong lòng dân, con đường dẫn đến tự do như tác giả Mỹ Virginia Morris đã viết trong cuốn sách: "The Road to Freedom" (Đường đến tự do).
Hạnh phúc lớn nhất của người cầm quân
Cá nhân tôi, dù chưa và sẽ chẳng bao giờ có dịp được ngồi đàm đạo với Đại tướng, nhưng những lần gặp gỡ ông cùng các đồng nghiệp ở công ty, các câu chuyện do đàn anh kể lại, những sách vở mà tôi tự sưu tầm và tìm hiểu đã hướng dẫn tôi rất nhiều trong sự nghiệp nhỏ nhoi của mình.
Với nhân viên, tôi bao giờ cũng đặt tuyên truyền lên trên công nghệ và tài chính. Tôi phải tin và phải hành động hết sức mình cho các bạn ấy tin sự nghiệp mà chúng tôi cùng làm trước hết là đáp ứng nguyện vọng của chính các bạn ấy. Đáp lại, những quyết định kinh doanh lớn, những dự án khó khăn và mạo hiểm tại công ty tôi, rốt cục đều do các nhân viên tự quyết định và thực hiện thành công. Từ đại sự như mở chi nhánh ở nước ngoài hay tiểu tiết như dẫn khách đi tham quan Hà Nội, trong rất nhiều trường hợp, việc của tôi là chỉ đến dự nghi lễ trọng thể.
Tôi cũng có những trải nghiệm cay đắng với việc đã đánh phải chắc thắng. Hồi năm 2000, chúng tôi đã ngông cuồng khi tưởng rằng trình độ vớ vẩn của mình đã đủ sức chinh phục thế giới. Những thất bại liên tiếp đã làm chấn động tinh thần anh em, gây nên sự nghi ngờ ngay cả trong những người ủng hộ. Áp dụng bài học Đại đội độc lập của đại tướng, chúng tôi đã nhanh chóng chia nhỏ qui mô đơn vị vào năm 2001, thả các nhóm vào nhân dân, đánh từng trận nhỏ để gây dựng lại lòng tin. Đến năm 2002, chúng tôi bắt đầu có lãi.
Tôi cũng hoàn toàn chia sẻ quan điểm về hậu cần nhân dân của quân đội ta. Tại công ty mình, tôi đã làm hết sức để nâng cao vai trò của hậu cần, đổi tên các đơn vị Back Office (Văn phòng), thành các đơn vị Business Assurance (Bảo đảm kinh doanh), bổ nhiệm một salesman chuyên bán mì ăn liền vào vị trí giám đốc tuyển dụng, đổi tên "phòng truyền thông" thành "phòng truyền thông và marketing", tìm cách thuyết phục những ngôi sao sáng nhất trong kỹ thuật và kinh doanh chuyển sang BA.
Mỗi khi chúng ta gặp khó khăn, hãy tìm về quãng thời gian 9 năm, 4 tháng 15 ngày từ 22/12/1944 tới 7/5/1954. Tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ được tiếp thêm năng lượng để vững vàng vượt qua thử thách.
Năm 2008, sau khi tổ chức cho các lập trình viên đi gặp chúc thọ Đại tướng, tôi đã rất xúc động khi một em viết lại cho tôi: "Đây là món quà lớn nhất trong đời mà anh có thể tặng cho em. Cám ơn anh".
Vĩnh biệt Đại tướng, người anh cả của một quân đội "vì nhân dân quên mình".
Tôi sẽ luôn nhớ mãi lời dạy của ông: "Hạnh phúc lớn nhất của người cầm quân là được ở bên chiến sĩ trên chiến trường".
Thành Nam

Monday, October 7, 2013

Thị trường bất động sản: Nhà đầu tư nhỏ lẻ, bán đổ bán tháo để thoát vốn - cafeland.vn

==> Bất động sản vẫn trượt dài trong khủng hoảng niềm tin - cafeland.vn 

Khi các ông chủ, bà chủ đầu tư các dự án bất động sản (BĐS) lớn lao vào cuộc chiến giảm giá để bán hàng thì các nhà đầu tư nhỏ lẻ ôm một vài căn hộ, nền đất, nhà mặt tiền cũng phải gồng mình giảm giá bán để thoát vốn trước khi quá muộn.
Dự án The Vista, nhà đầu tư phải chịu lỗ nặng hàng chục triệu/m2 căn nhưng vẫn rất khó bán được hàng.

Bà Thanh Hằng - một nhà đầu tư BĐS nhỏ ở Biên Hòa, 5 năm trước trong cơn sốt nhà đất đã mua lại suất căn hộ của chung cư The Mansion ở Khu Đô thị mới Nam Sài Gòn với giá 23 triệu đồng/m2. Giá gốc dự án này lúc đó là 16 triệu đồng/m2 nhưng trong cơn sốt nhà đất năm 2008, giá một suất căn hộ được sang nhượng lại với chênh lệch lên đến 500 – 600 triệu đồng.

Thế nhưng cơn sốt thị trường bất động sản nhanh chóng tàn lụi, dự án The Mansion phải đến 4 năm sau mới giao nhà. Lúc này thị trường căn hộ chung cư đang trong giai đoạn khủng hoảng thừa. Các ngân hàng đang trong giai đoạn cao điểm xử lý nợ xấu, chẳng mặn mà với việc cho vay. Để thoát vốn, bà Thanh Hằng buộc phải bán lại căn hộ đã mua với giá 2,3 tỷ đồng trước đây chỉ với giá chẵn 1 tỷ đồng.  Chỉ tính riêng việc ôm căn hộ này bà Thanh Hằng đã đi đứt gần 1,3 tỷ đồng.

Hiện nay không khó để người có nhu cầu có thể mua lại những căn hộ mà các chủ đầu tư thứ cấp bán lại với giá chịu lỗ từ 500 -700 triệu đồng. Chung cư Morning Star, nằm trên trục đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, gần Bến xe Miền Đông, lúc cao điểm giá bán căn hộ trong dự án này lên đến 24 triệu đồng/m2.  Đó là chưa kể nếu mua qua tay phải trả chênh lệch thêm vài ngàn USD.

Thế nhưng hiện nay, dự án này hiện này là một trong những dự án bất động sản có số lượng các nhà đầu tư thứ cấp bán lại nhiều nhất, giá bán lại căn hộ trong dự án này chỉ ở mức từ 19 đến 20 triệu đồng/m2. Những nhà đầu tư may mắn đã bán lại được căn hộ cũng phải chịu lỗ vài trăm triệu. Còn đối với những nhà đầu tư vẫn phải ôm hàng thì tương lai nhiều khả năng còn phải gánh một khoản lỗ còn nặng hơn.

Các nhà đầu tư thứ cấp ôm chung cư càng cao cấp càng bị lỗ. Chung cư The Vista cũng là một trong những dự án có tỷ lệ các nhà đầu tư bán lại nhiều. Anh Nguyễn Văn Bình – Một người môi giới mua bán căn hộ cho biết: “Người mua nhà được các nhà đầu tư bán lại căn hộ “chào đón” nếu chịu bỏ ra từ 1.100 đến 1.200 USD để mua một mét vuông căn hộ”. Cũng theo anh Bình, mặc dù mức  chịu lỗ mà các nhà đầu tư phải gánh từ 600 đến 800USD/m2 thế nhưng vẫn rất khó tìm được người mua.

Thị trường nhà phố, đặc biệt là nhà phố mặt tiền có khả năng phục vụ việc buôn bán trước đây chưa bao giờ giảm giá. Các nhà đầu tư có một niềm tin rằng cho dù thị trường xấu cỡ nào thì giá nhà mặt tiền vẫn không giảm, chỉ đứng lại sau đó đi lên. Niềm tin này đã không còn đúng trong tình hình thị trường bất động sản hiện nay.


Trước làn sóng “phá giá” đang ngày một lan rộng trên thị trường BĐS,  mỗi đợt “phá giá” mức độ phá giá ngày càng sâu. Trước đây, khi Hoàng Anh Gia Lai bán dự án An Tiến với mức giảm giá 20 -30% đã gây xôn xao dư luận. Cho đến thời điểm hiện nay có thể thấy rằng quyết định của Hoàng Anh Gia Lai là khôn ngoan. Là người tiên phong giảm giá, cho dù giảm giá không nhiều Hoàng Anh Gia Lai vẫn bán được hàng. Điều đó cho thấy, sớm hay muộn, việc giảm giá để giải quyết hàng tồn kho là điều khó tránh khỏi. Việc giảm giá sớm, thoát được hàng sớm vẫn tốt hơn.

Nguồn: http://cafeland.vn/tin-tuc/thi-truong-bds-nha-dau-tu-nho-le-ban-do-ban-thao-de-thoat-von-40345.html
Thông tin vị trí bất động sản
Bài viết khác: http://my.opera.com/2batdongsan/blog/2013/10/07/bat-dong-san-dung-ky-vong-vao-cau-ngoai-cafeland-vn

Bất động sản vẫn trượt dài trong khủng hoảng niềm tin - cafeland.vn

==> Môi giới bất động sản phải có bằng đại học: Đòi hỏi chưa thực tế - cafeland.vn 

CafeLand – Diễn biến trên thị trường bất động sản trong thời gian gần đây đã liên tiếp xuất hiện tình trạng doanh nghiệp bỏ trốn, khách hàng biểu tình, kiện cáo triền miên… Thực trạng không mấy tốt đẹp này đang dần lấy đi không ít niềm tin hiếm hoi của khách hàng, vốn dĩ đã mỏng manh đối với thị trường nhà đất như hiện nay.

Để tránh những rắc rối không mong đợi trong việc mua bán nhà đất, khách hàng nên hết sức cẩn thận với những hợp đồng góp vốn xây dựng dự án. Ảnh minh họa: KL
Ông Nguyễn Văn Đực, Phó Giám đốc Công ty TNHH địa ốc Đất Lành là người đã có nhiều nhận định thẳng thắn và thực tế về thị trường nhà đất trong giai đoạn khủng hoảng vừa qua. Vị chuyên gia này cho rằng: “Thị trường bất động sản chỉ mới bắt đầu đổ vỡ”. Thực tế diễn biến trên thị trường thời gian sau đó đã trở thành những minh chứng rõ rệt cho dự đoán trên. Tình trạng đổ vỡ dây chuyền đều có sự góp mặt của hàng loạt tên tuổi danh tiếng từ Nam ra Bắc như: dự án Petroland, dự án Tricon Tower , dự án B5 Cầu Diễn, dự án chung cư Binh đoàn 12…

Vụ việc nguyên Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng GĐ Xuất nhập khẩu và Đầu tư xây dựng phát triển Hà Nội Nguyễn Văn Tuẫn bị cơ quan CSĐT Bộ Công an bắt giữ vì hành vi lừa đảo, chiếm đoạt tiền góp vốn của khách hàng đã tiếp tục gióng lên hồi chuông cảnh báo về những mảng tối nguy hiểm tồn tại trên thị trường bất động sản Việt Nam. Từ những hợp đồng góp vốn rất nhiều khách hàng đã tin tưởng giao tiền cho chủ đầu tư, với tổng số tiền lên đến con số 500 tỷ đồng. Tuy nhiên, bằng thủ đoạn tự ý chuyển đổi dự án từ nhà tái định cư sang nhà ở thương mại và Tập đoàn Housing với vai trò là đồng chủ đầu tư do Tổng GĐ Châu Thị Thu Nga làm chủ tịch cũng đã tiếp tay cho hành vi lừa đảo, chiếm đoạt tài sản chấn động trên.

Trước đó, cũng với mánh khoé tương tự, chủ dự án Tricon Tower, ông Edward Chi đã ôm 400 tỷ đồng tiền huy động vốn từ khách hàng bỏ trốn sang nước ngoài. Ngoài ra, chủ dự án còn liên tiếp sử dụng những chiêu trò như ngăn cản khách hàng tiếp cận dự án, trì hoãn thanh lý hợp đồng, chia rẽ khách hàng liên kết…Được biết, Tricon Tower bắt đầu huy động vốn từ năm 2009 với bao điều hứa hẹn, tuy nhiên đến thời điểm này chủ dự án đã biến mất để lại đống bê tông trơ trọi cùng gánh nặng tài chính lên đôi vai rất nhiều khách hàng đã trót vay tiền góp vốn.

Ngoài hai bê bối lớn trên, thị trường bất động sản phía Bắc còn là nơi sinh sôi, nảy nở nhiều dự án ma, chậm tiến độ, tranh chấp, biểu tình và kiện cáo triền miên. Đơn cử một số trường hợp nổi bật khác như dự án chung cư Binh đoàn 12 do CenGroup làm chủ đầu tư, huy động vốn của khách hàng rồi để mặc dự án cho cỏ mọc; dự án tháp Doanh nhân do Công ty CP đầu tư xuất nhập khẩu Tây Đô làm chủ đầu tư bất động sản này vẫn là bãi đất trống sau khi khởi công đầu năm 2010 và ra sức mồi chài huy động hàng chục tỷ đồng từ khách hàng…

Điểm chung của những dự án tai tiếng này đều xuất phát từ việc huy động vốn trái phép của chủ đầu tư nhưng lại không tiến hành xây dựng và giao nhà đúng như cam kết trên hợp đồng. Vì sao phần lớn khách hàng lại tin tưởng và chấp nhận đặt số tiền rất lớn vào tay chủ đầu tư như thế? Hợp đồng góp vốn, thực chất là khách hàng và chủ dự án cùng nhau đầu tư và đây cũng chỉ là những hợp đồng thỏa thuận dân sự. Do đó, khi phát sinh vấn đề tranh chấp và kiện cáo thì việc đòi quyền lợi của khách hàng rất khó khăn.

Cơn sốt nhà đất và lợi nhuận mà nó đem tới đã phần nào làm mất đi sự cảnh giác và tỉnh táo của nhiều khách hàng. Mặt khác, nhiều chủ đầu tư cũng lợi dụng kẻ hở này, tung nhiều chiêu trò, mánh lới cố tình lừa dối khách hàng nhằm trục lợi bất chính. Cách tốt nhất để tránh những rắc rối không mong đợi trong việc mua bán nhà đất khách hàng nên hết sức cẩn thận với những hợp đồng góp vốn xây dựng dự án. Bên cạnh đó, cơ quan quản lý Nhà nước cũng cần có những điều chỉnh và quy định cụ thể trong rào chắn pháp lý nhằm đảm bảo cao hơn quyền lợi cho khách hàng, nhằm giảm thiểu những vụ tranh chấp và kiện cáo liên tiếp bùng phát trong thị trường bất động sản thời gian qua.

Nguồn: http://cafeland.vn/tin-tuc/bat-dong-san-van-truot-dai-trong-khung-hoang-niem-tin-40359.html
Thông tin vị trí bất động sản
Bài viết khác: http://my.opera.com/2batdongsan/blog/2013/10/07/bat-dong-san-dung-ky-vong-vao-cau-ngoai-cafeland-vn

[Nguyễn Ngọc Long Blackmoon] TRUYỀN THÔNG ĐƠN GIẢN LÀ NÓI THẬT



TRUYỀN THÔNG ĐƠN GIẢN LÀ NÓI THẬT

Trưa nay đi ăn đặc sản Hưng Yên - bánh đa cá với em Trà Ly Gogo xinh đẹp. Phải nói là chưa bao giờ mình cảm thấy thỏa mãn, sung sướng và lên đỉnh một cách tuyệt vời như vậy. Ngon dã man luôn nhưng chẳng nhớ địa chỉ chính xác ở đâu. Chỉ mang mang là gần cầu vượt Thái Hà - Chùa Bộc.

Sau đó vì trời mưa nên 2 đứa phải chui vô trú ẩn ở Chao Cafe. Tất nhiên vừa bước vô quán thì mình đã thấy ngay cái thùng từ thiện (http://on.fb.me/1aKd9CN) nhưng mình không quan tâm đâu í. Vì đúng như ý kiến của bạn Xieunhan Xuperman, việc đặt thùng từ thiện thế này chẳng có gì lạ lẫm. Sân bay, nhà hàng, khách sạn, siêu thị, rạp phim v.v... chỗ nào cũng có. Thế nhưng khi đã yên vị ở bàn, đập ngay vào mắt mình là một tờ giấy được kẹp trong miếng mê ca như hình minh họa.

Chỉ một tờ giấy nhỏ xíu như vậy thôi nhưng nó tác dụng hiệu quả tức thì (ít nhất là với bản thân mình). Vì nó làm cho mình cảm thấy sự khác biệt của họ trong cách làm từ thiện. Vì khi nhìn thùng từ thiện ở những chỗ đã liệt kê, mình không diễn giải cái hình ảnh đó ra thành "từ thiện". Mà tùy lúc tùy nơi, tùy thời điểm, mình sẽ nghĩ thế này:

- Gớm, lại làm trò, mệt thật!

- Ai biết chúng mày lấy tiền này cho ai cơ chứ!

- Ôi chẳng quan tâm đâu í!

- Ah, có cái thùng đựng tiền lẻ

- Bao nhiêu lâu nó sẽ mở ra để lấy một lần nhỉ?

- Ai giữ chìa khóa nhỉ?

- Mình ăn cắp nó có biết không nhỉ?

- Có ai vứt tiền rách vào không nhỉ?

- Hình như trong bóp mình có mấy tờ 500 hay sao í, có nên cho không nhỉ?

- v.v... và v.v...

Tức là trong tâm trí mình, cái hình ảnh của thùng tiền từ thiện đó chẳng liên hệ tới một cảm xúc gì tích cực chứ đừng nói là tốt đẹp hay gây thiện cảm. Nhưng cách làm của Chao Cafe làm mình có cảm giác an tâm và tin tưởng. Mình không nghĩ rằng có ai đó sẽ nhấc máy lên để gọi vào 2 số điện thoại của "Chị Mai" hay "Chị Luân" như thông tin tờ báo cáo này cung cấp. Nhưng việc đưa thông tin một cách chi tiết, tường minh và cụ thể như vậy tạo ra được niềm tin tuyệt đối.

Nếu không muốn nhắc tới một điểm cộng nữa cho cái chữ "Trân trọng, Hoàng Quốc Hưng" ở cuối cùng mang đậm thông điệp người thật và việc thật.

Những khoản mục như số tiền còn dư tháng trước, số tiền thu được tháng này, phần đóng góp của quán từng này, phần đóng góp của khách từng kia... khiến cho mọi thứ trở nên sinh động và rất đời thường. Khi đọc những dòng chữ đó, trong đầu mình hiện lên hình ảnh một gái đang miệt mài bên những sổ sách giấy tờ để cộng trừ nhân chia, ghi chép.

Tới khúc "Tặng 50 xuất ăn tại Bệnh viện Nhi Trung Ương", "Tặng 80 xuất ăn tại bệnh viện Huyết học và Truyền máu" thì mình lại hình dung ra cảnh nấu nướng, vận chuyển, bưng bê, phân phát; những ánh mắt, nụ cười và cả những giọt mồ hôi âm thầm chảy xuống. Tất cả những liên tưởng và hình ảnh đó sẽ tạo ra trong tâm trí của mình một sự yêu mến và tin tưởng khi nghĩ tới thương hiệu của quán cafe.

Có thể các bạn sẽ nghĩ rằng vì mình là một người quá nhạy cảm và thường xuyên tổ chức, tham gia các hoạt động xã hội như vậy nên mới bị thu hút bởi tờ báo cáo thế này. Nhưng vấn đề mình muốn nói ở đây không phải chỉ gói gọn trong một tờ giấy và một cái thùng từ thiện "vô tri vô giác" mà ở cách làm truyền thông dựa trên sự thật. Nếu những người chủ quán cafe không phát tâm mong muốn làm từ thiện thật, thì họ sẽ không thể biết rằng những tờ giấy nhỏ như vậy lại trở nên đáng giá và hữu dụng.

Nếu chủ tâm ngồi nghĩ ra một chương trình từ thiện CHỈ ĐỂ LẤY CỚ PR thì hãy tin tôi đi, khách hàng của bạn, công chúng của bạn, đối tác của bạn và ngay cả chính bản thân bạn nữa cũng chẳng bao giờ có được một xíu xiu cảm xúc nào với những chương trình kiểu đó đâu. Cái thùng từ thiện sẽ mãi mãi là một chiếc hộp mica đựng tiền xu tiền lẻ gắn với các liên tưởng dửng dưng hoặc đôi khi là tiêu cực cho sản phẩm dịch vụ mà bạn đang muốn PR. Bất chấp bạn có bỏ ra bao nhiêu tiền để làm truyền thông chăng nữa. Truyền thông như vậy, làm để được gì???