PolycoGroup.com Hợp đồng thi công xây dựng nhà ở là một trong những loại hợp đồng hết sức .... ( Người dân tự xây dựng nhà có phải đóng thuế xây dựng hay không?
Monday, August 26, 2013
Hành trình xuyên miền Tây - Hậu Giang : Xin lỗi anh chỉ là thằng bốc bùn
#HậuGiang - Xin Lỗi Anh Chỉ Là Thằng Bốc Bùn .
Bài viết trong cảnh ngồi ngoài trời đập muỗi cắn trong khi trực cho anh em ngủ. Phía bên là 2 bạn ban truyền thông đang thu Radio cho hành trình.
Hành trình tại Hậu Giang có nhiều thay đổi với những trải nghiệm mới.
Những điều mới tại Hậu Giang.
Chặng đi Hậu Giang này trời mưa nhiều, ngay khi xuất phát từ Rạch Gía trời đã có 1 trận mưa thật to, may mắn là trời đã ngớt mưa khi khởi hành. Trên đường đi trời vẫn mưa, tuy nhiên chặng này mọi người đạp xe rất nhanh, có lẽ đoàn đã được nâng cao thể lực khi quen với việc đạp xe. Từ Kiên Giang tới Hậu Giang hành trình 200Km, đi trong 2 ngày liên tiếp. Chặng đi này có những con đường một bên là lúa xanh thẳng cánh , một bên là sông nước miền tây ngang ngửa con đường đi, trên sông luôn có những chiếc xuồng chở hàng đi bán, bán hàng tạp hóa trên thuyền có lẽ là tính đậm chất của miền tây, sinh hoạt trên sông nước.
Hậu Giang có nhiều cây hơn hẳn các tỉnh trước đây, có lẽ vậy nên muỗi ở đây cũng nhiều hẳn :)).
Điều đặc biệt đầu tiên là trong buổi hành trình đầu tiên đoàn ngủ tại 1 ngôi chùa. ngôi chùa của người Khơ Me với tiếng Campuchia, ở đây các sách đều viết bằng tiếng campuchia. Mà hát karaoke ở đây là tiếng campuchia nhé .
Mưa ướt lưng anh hay mồ hôi của anh?
Hành trình Hậu Giang khởi đầu việc chuyển từ ban Hậu Cần sang ban An Ninh, kiêm CTV chở nước cho Hậu Cần . Có những sự thú vị khác lạ.
- Thứ nhất là các bạn trong đoàn phải đi theo hàng thẳng tắp, còn mình thì lượn lờ đạp xe từ cuối đoàn lên đầu đoàn, ai thiếu nước thì tiếp nước, ai đuối sức mình mình đẩy bạn ấy lên, ai buồn ngủ thì đạp cùng trò chuyện hay hát hò. Đầy tự do và vui vẻ phù hợp với tính cách của mình.
- Làm An Ninh khi đi đường có những lúc lao lên phía trước đoàn, chặn những chiếc xe khác tại ngã 3 để cho đoàn đi qua. Rồi đứng ngắm các bạn trong đoàn lần lượt đạp xe qua.
- Hay là những lúc hét hò thật to khi lên dốc, những lúc to mồm động viên các bạn đuối sức khi lên những con dốc. Những lúc lướt qua các thành viên trong đoàn cười đểu 1 cái :)).
- Làm An Ninh có những ca trực đêm cho cả đoàn ngủ, đêm nào cũng trực, cũng
Vui pha lẫn mồ hôi ướt hết áo, vì cần 1 thể lực khá tốt mới có thể đẩy các bạn và lượn lờ nhiều thế được .^^.
Ăn và làm việc đồng đội.
Những chặng trước thì ăn cơm tuy cả đoàn nhưng vẫn tự do. Lần này có 1 sự thay đổi, các thành viên làm công trình thanh niên theo đội, hay ăn cơm. Đặc biệt là lúc ăn cơm, mỗi 1 đội đều có 1 số lượng thức ăn nhất định, đầy đủ cả đội mới ăn , thế là mỗi lúc ăn thì ầm ĩ gọi nhau ăn, rồi để dành hay nhường cho nhau miếng cơm, thức ăn... một sự ấm áp nhẹ.
Sống một cuộc sống khác.
Có lẽ những chuyến đi hay trải nghiệm dài ngày luôn mang lại có ta nhiều góc độ của cuộc sống. Một tâm hồn rộng mở cũng như nâng cao " bản năng sinh tồn" và một khả năng sống thực với cuộc sống.
Chỉ có Cái Biêt là không sinh diệt, còn mọi thứ khác trong cuộc sống đều sinh diệt, đến đi. Khi chú tâm đúng mức có những lúc ta sẽ thấy ta chẳng là ai cả. chỉ có sự biết hiện diện chứ không có 1 thực thể gì khác.
Tất cả mọi thứ đều sẽ qua đi, từng giây, từng phút, từng giờ, từng hơi thở.
Vậy thì mình sẽ làm gì nếu mọi thứ đều qua đi?
ps : Bức ảnh chụp trong khi làm công trình thanh niên bốc bùn, đắp đường. Hậu quả là cháy hêt cả vai, giờ có 1 sự đau râm ram. hiu hiu
Hành trình xuyên miền Tây - Những ngày ở Đồng Tháp
Dân ở đây nghèo lắm, nhưng họ rất là nhiệt tình và mến khách. 1 tô bún ở đây 6K thui. Thường thì tới tỉnh nào thì hầu hết TNV đạp xe đều qua nhà dân để tắm giặt nhờ...vì nước nơi ở (trường học) thường khá bẩn và đông người nên khó tắm giặt được.
Lần đầu bốc vác gỗ trên vai, đau hết vai. Rồi xúc vỏ ốc đi đổ đường, bơi qua sông hỗ trợ làm cầu cho các em học sinh tiểu học, thăm quan khu sinh thái Tràm Chim (thực ra thì mình cũng ko thấy gì. chỉ có nhiều cây và mấy con chim bay :)) ), chặt cây Mai Dương . Khi đang rải vỏ ốc lên đường cho người dân đi thì trời mưa to, thế là cả lũ tắm mưa Đồng Tháp. Một cảm giác rất tuyệt vời. Đặc biệt là khi làm Cầu cho các em Tiểu học Phú Thọ A đi qua, lần đầu được tham gia làm cầu và thấy thành quả cây cầu hình thành mọi người đi qua rất là vui.
Về hành trình : Cả đội dậy trước 5h, 5h là tập thể dục toàn đoàn tới khoảng 5h45, rồi thông báo nội dung hoạt đông tới 6h. Buổi tối sau khi lao động xong thì sinh hoạt đoàn, mà không đi ngủ sớm được vì ở đây lắm muỗi và có cả kiến 3 khoang, ngủ sớm mà có điện là tụi nó lao vào ầm ầm, màn cũng vô tác dụng.
Cũng không có nhiều thời gian rảnh, vì lịch trình làm việc kín hết, có thời gian là mọi người đều tranh thủ ngủ - do ngủ ít và hoạt động nhiều. Kỷ luật trong đoàn khá tốt, rất thích mọi người cùng chia sẻ và xây dựng đoàn tốt lên, các lãnh đạo đều lắng nghe, tôn trọng và chia sẻ ý kiến cùng thành viên. Các hoạt động của đoàn đều rất thiết thực, và lao động nghiêm túc, hăng say.
Sau 1 tuần đi hành trình thì mình đã đen lắm rồi, sứt sẹo đầy người, thêm nữa bị rờ leo :>. Nói chung là hành trình vất vả, sống như cuộc sống của những người lao động, ăn uống cũng khá kham khổ. Tới hôm nay thì sức khỏe và thể lực tăng lên rõ rệt, bốc vác, hay lao động đều vô tư :)).
Thời gian đầu vào thì chưa quen mọi người nên hơi chán, giờ thì quen khá nhiều nên lúc nào cũng tíu tít vui vẻ.
Nói chung là những chuỗi ngày lao động hay say, vô lo âu, sống cuộc sống của 1 người nông rân đích thực :)).
Thể lực tăng, tinh thần chịu khổ cũng tăng :>, cuộc sống cũng đơn giản hơn, ngủ đâu cũng được, ăn gì cũng được. Về mặt tâm linh thì mình nhận ra 1 điều :
"Từ trước tới giờ mình luôn sống trong ảo tưởng,trong mở mộng về cuộc sống, chứ không thực sống. Cảm nhận được thế nào là trọn vẹn với cuộc sống, thế nào là sống thực. Cũng cảm nhận được sự vô thường diễn ra mạnh mẽ thế nào -trong từng giây phút luôn. Bao nhiêu vất vả khó khăn, khổ cực, đau đơn...và cả bao nhiêu những giây phút vui vẻ, sung sướng...tất cả đều cũng qua đi ... " — tại THCS Phú Thọ, Phú Thọ, Tam Nông, Đồng Tháp.
Hành trình xuyên miền Tây - Những ngày ở An Giang
# Những ngày tại An Giang
An Giang gắn liền với những cơn mưa, khi đạp xe từ Đồng Tháp qua An Giang cả đoàn đã gặp 1 trận mưa, thế như những người lính, khi đã hành quân toàn đoàn thì dù mưa to thế nào vẫn cứ hành quân. Sáng nay đi thăm nghĩa trang liệt sĩ và thắp hương cho các anh thì trời cũng mưa - và cả đoàn cũng đứng dưới mưa để làm lễ đón hài cốt các anh về. Buổi chiều san cát làm đường trời cũng mưa to.
An Giang là nơi tốt nhất trong 3 nơi về chỗ ở, nếu như ở Long An là trùm của muỗi, ở Đồng Tháp là nơi chứa quá nhiều các con Dĩn, mấy con nhỏ nhỏ và hoành hành của kiến 3 khoang làm thành dịch bệnh trong đoàn thì ở An Giang không có côn trùng, muỗi rất là ít..ngủ thoải mái không phải lo :)).
Điều đặc biệt ở Long An là được đi ra đồng bắt chuột, cánh đồng ở Long An rộng khắp, đúng lúc họ gặt lúa, thía là ngồi lên xe Công Nông vi vu khắp cánh đồng, một cảnh giác rất tuyệt, kiểu giống Che ngồi ô tô hành quân ấy :)). Tại Đồng Tháp thì việc xây Cầu, và tắm mưa, cũng như ngắm nghĩa cuộc sống sông nước tại đó. Còn tại An Giang thì lại gắn liền với việc trồng cây Bạch Đàn, đào đất, trồng cây, tưới nước...đủ các bước để trồng cây, nơi đây còn gắn liền với các vụ ăn vặt siêu rẻ, chỉ với 10K thôi là có thể ăn vặt thoải mái rùi, rẻ lắm, toàn 1K, 2K và cao nhất là 3K thui. Ở An Giang có rất nhiều cây Thốt Nốt, nước uống khá ngon... chiều nay mấy anh em làm đường uống xong thì buồn ngủ... cây này chứa chất gây ngủ :)).
Đoàn thắt chặt kỷ luật 10h30 là phải tắt đèn đi ngủ, 5h kém dậy, thế nên giấc ngủ khá đầy đủ và khỏe mạnh... thực ra thì mọi người vẫn luôn tranh thủ ngủ mọi lúc, mọi nơi, từ cánh đồng, tới ngoài đường :)). Tại thời điểm này đã xuất hiện khá nhiều cặp đôi trong đoàn :)).
Mỗi một người làm tình nguyện thì có nhiều cảm xúc khác nhau, có người dấn thân có người không., mình thì cứ xắn tay vào việc, việc nào nặng nhất cần người thì xung phong làm, việc nào chưa làm thì cũng cố gắng nhảy vào làm cho biết. Kể ra rèn luyện sức khỏe và tinh thần tốt, nhiều khi lười và vất vả lắm, nhưng cứ bắt tay vào làm, làm 1 lúc thì mồ hôi ra, lại sung sức trở lại :>. Tin tức cũng không cập nhật mấy, mà mới thấy mấy tin tức đó chẳng quan trọng gì. Tiếc môi 1 điều là có ít thời gian đọc sách và không vác thêm vài cuốn sách đi .
An Giang cũng gắn liền với nhiều kỉ niệm đẹp của mình với đoàn khi đã thân thiết với mọi người hơn... mà có vẻ tâm hồn mình trẻ thơ hơn thì phải :>. Giờ mới hiểu hơn khi sống của những người dân, chẳng tính toàn gì nhiều, có việc bắt tay vào làm, sống vui vẻ và hạnh phúc qua ngày.
Giờ mới biết được có lăn vào bùn đất, có dính mưa, có bụi bặm, có cháy tay, cháy mặt, có ốm đau, có sứt sẹo đầy người, có đen thui, quần áo có rách, người có bốc mùi chua, có bẩn vài ngày cũng không sao...nới đây những con người sống với nhau bằng trái tim, nhìn vào nhau bằng hành động giúp đỡ người khác, chứ không phải mấy bộ quần áo đẹp đẽ, sexy, hay một vẻ ngoài hào nhoáng. Mình thích điều này :)). Mà phải nói, đang nhìn mấy em trong đoàn "bẩn bẩn, lôi thôi" khi làm việc quen rồi, mà thỉnh thoảng các em mặc quần áo bình thường mà hấp dẫn thế :)). Người đẹp vì lụa đây mà =)).
Chiều nay làm việc xong sớm nên đoàn được cho tự do chơi xíu :>.Những giờ phút này quý hiếm lắm :)).
Hành trình Xuyên Miền Tây - Phú Quốc
Những ngày ở Phú Quốc - Kiên Giang 26-27/7/2013
Hành trình tại đảo Phú Quốc là 1 trong những hành trình đáng nhớ nhất tại chuyến đi này, không phá phải vì Phú Quốc đẹp, không phải vì nó thiêng liêng...mà vì bản thân cuộc hành trình này chứa đầy những vất vả cũng như khổ cực.
Phú Quốc không đẹp như những gì mà báo chí hay được đồn đại, hoặc là do chưa đi được hết Phú Quốc.
Đi tàu siêu tốc mất khoảng 1h30 phút từ Hà Tiên tới Phú Quốc. Hầu hết trong khoảng thời gian này mọi người đều ngủ để lấy sức.
Điều khác biệt của chuyến đi này đó là mỗi chàng trai đều phải đèo 1 cô gái, lúc này thì cô nào chân ngắn trở thành hotgirl rôi :)). Vì đạp xe 1 mình đã vất mà đạp xe chở người thì lại vất nữa. Con đường trên Phú Quốc hầu hết là những con dốc lên xuống rất này, vượt những con dốc này đều vắt kiệt sức của thành viên, nhưng cái cảm giác lao từ trên dốc xuống rất là tuyệt vời, một cảm giác tự do và chiến thắng. Có thành viên trong đoàn nói "mỗi con dốc đều có 1 phần thưởng xứng đáng", mình thấy rất đúng, mình còn thấy thêm rằng "cuộc đời luôn có nhiều con dốc, vượt qua con dốc thì lại xuống, lên xuống là điều bình thường". Một vài vụ tai nạn xảy ra khi các thành viên lao xuống con dốc mà không làm chủ được tay lái, có lẽ chuyến đi này nhiều thành viên bị thương nhất.
Vượt qua những con dốc để tới chùa Hộ Quốc, ngôi chùa đang được xây dựng 1/3, một nơi có phong cảnh rất đẹp, trên chùa nhìn ra bờ biển, rộng tầm mắt. Nghe nói ngôi chùa này có chứa xá lợi Phật lớn nhất Việt Nam. Con đường đến chùa thì vô cùng vất vả, những những dốc cao lên xuống mà còn cả những chặng bùn đất, đang đi đường thì mưa giữa chừng... thôi thì ướt hết, rất là đẹp. Tới thăm chùa mình ấn tượng nhất là bức tượng ngài Văn Thù Sư Lợi ngồi trên sư tử, thực sự bức tượng này quá đẹp. Ngoài ra được sư thầy tặng mấy cuốn sách của thầy Thích Thanh Từ, thế là có sách đọc rồi .^^. Ngôi chùa theo phái Thiền Viện Trúc Lâm.
Vượt qua ngôi chùa đẹp xe đến nhà từ Côn Đảo, thú thực bước xem những hình ảnh được dựng lại cảnh tra tấn, cảnh giam cầm các chiến sĩ chính trị mà lòng quá ngậm ngùi, ngậm ngùi vì sự tra tấn dã man, ngậm ngùi vì khâm phục ý chí của các anh, thực sự nhìn thực tế mới biết được vì dân tộc, các anh đã cống hiến và ý chí như thế nào. Những người lính với lý tưởng hi sinh vì tổ quốc thì có cái gì có thể cản trở được các anh đâu. Thành kính tri ân các anh ( _/\_ ).
Nhà từ Côn Đảo được dựng lại với tỉ lệ như thực, nên miêu tả rất chân thực, nếu lần nào bạn tới Phú Quốc nên qua thăm nhà tù, chắc chắn bạn sẽ có nhiều cảm xúc lắm đấy.
Qua nhà tù là cuộc hành trình về nhà văn hóa thiếu nhi để ngủ đêm, ôi, giờ này thì là con đường đất đỏ mà ổ gà, ổ chuột liên miên nối tiếp, vừa đi mà như là nhún thú bông... cũng là 1 điều rất là thú vị :)). Sau đó thì cả đoàn đi tắm biển Phú Quốc , tắm biển thì đâu cũng như đâu cả nên ko có gì để kể .^^.
Đoàn trở về chỗ ngủ trong buổi tối, nếu hành quân trong đêm thì điều thú vị nhất đó là đi chung cả đoàn và mọi người cùng hát hò. Trưởng ban An Ninh có nói khi vượt dốc hay đuối sức, hãy cùng hát lên, hét to lên, thể không khí vào phổi nhiều hơn và có sức hơn . Mình thấy điều này rất đúng nhé, nên khi nào vất vả cứ hét hay hát to lên để có sức nhé. Cùng nhau đi đường tối và hát là trải nghiệm rất tuyệt đó, chẳng cần biết đến thứ gì khác, cứ say sưa đạp xe và nghêu ngao hát, lúc nào thì mọi người đều hòa nhịp.
Điều thú vị thứ hai là các chặng nghỉ, hoặc chặng chờ đợi các bạn tụt phía sau đoàn, khi nằm ngoài đường ngắm nhìn bầu trời, nằm ria đường trò chuyện và mát xa cho nhau, chia nhau từng miếng nhỏ lương khô, chia nhau từng ngụm nước nhỏ... tình đồng đội thật tuyệt vời. Đây sẽ là những kỉ niệm mình sẽ nhớ sâu...một cảm giác rất tuyệt.
Buổi tối đi ăn ở Phú Quốc, uống trà chanh 12K, sinh tố 20K...nói chung Phú Quốc là 1 trong những địa điểm ăn uống đắt đỏ ở Miền Tây, các nơi khác thì rẻ hơn rất nhiều. Đặc cái mấy em bán trà chanh ăn mặc sexy vỡi :)). (Lâu lắm chả được ngắm :">). Ngồi 1 lúc thì cả hội rủ nhau đi ăn cháo, hội 9 người mà gọi 2 bát cháo lòng, 1 bán bún cả... ăn để cảm nhận hương hoa của thức ăn.... phải nói đồ ăn ở đây rất là...chán :)).
Rồi cả đoàn ngủ lăn lóc tại nhà thiếu nhi, 1 hàng dài ngủ cùng nhau... ngủ đông thế này vui phết .^^.
Từ Phú Quốc trở lại Hà Tiên vào buổi trưa, trời nắng chang chang, đạp xe rất mất sức. Mình mình thấy là khi đạp xe hát hò hay nói chuyện vui vẻ sẽ giúp tăng tinh thần rất nhiều, bớt mệt... chứ cùi cụi mà đạp 1 mình thì sẽ mệt và buồn lắm :)). Vừa đạp xe vừa kể cho các em 4 nguyên tắc tâm linh và những câu chuyện về luân hồi - tái sinh. Nói chung là cười phớ lớ.
Đoàn trở về ngôi trường ở Hà Tiên thì mệt nhoài, chiều này được Xả trại, khá đông đi bắt cua ốc để tối nâu ăn, mình thì làm giấc ngủ và tranh thủ giặt quần áo... đi thế này quần áo suốt ngày bẩn vì lê lết nhiều :)).
Chiều tối đạp xe cùng mấy em đi mua cốc cafe nhâm nhi cho 1 buổi chiều đạp tại Kiên Giang.
Một vài điều từ Phong Vân
1. Bộ Kinh Vân là 1 người mà làm gì thì chịu trách nhiệm với nó, điều này rất đáng học hỏi. Không quan tâm hay giải thích với mọi người, làm điều gì cảm thấy cần làm. Người không có lòng tham thì sẽ không chối bỏ những điều mình làm, chỉ khi có lòng tham, mong muốn mới giấu đi những thứ mình làm sai hoặc nói dối.
2. Nhiếp Phong là người có tấm lòng nhân từ, yêu thương. Anh ấy luôn làm theo trái tim, một con người chính trực. Tuy nhiên điều đó xuất phát từ tấm lòng của anh ấy chứ không phải sự giả tạo.
3. Giỏi đến mấy cũng có cao thủ giỏi hơn xuất hiện, chằng ai là bất khả chiến bại, mọi tham vọng đều phải trả giá, tuy nhiên….phải trải qua những thất bại đau khổ thì mới nhận ra và quay đầu được, thế nên, việc gì muốn làm thì cứ làm, chịu trách nhiệm với nó là được.
4. Vô Danh là đỉnh cao của kiếm và đạo, là thiên kiếm, là con người luôn thuộc về chính phái và có thực lực. Các cao thủ đều trải qua vô vàn cuộc chiến đấu mới rèn luyện được võ thuật và ý chí, mọi thứ ngoài đời cũng vậy…phải trải qua gian khổ rèn luyện.
5. Sự phối hợp của Phong Vân tạo ra Ma Kha Vô Lượng, sức mạnh sẽ tăng lện gấp nhiều lần nếu đoàn kết lại, điểm mạnh yếu bù nhau/. Mặt khác cần sự hiểu nhau, chấp nhận điều tốt để phát huy điểm mạnh. chấp nhận điều xấu mới có tình bạn lâu bền.
Friday, June 21, 2013
Đừng để mất đi kỹ năng quý báu nhất của nhân loại - CEO FPT
(Khát vọng tuổi trẻ) -Tại Diễn đàn Kinh tế Thế giới Davos 2013, tôi có dịp dự một hội thảo mang tên “Thế hệ bị lãng quên” (Lost Generation). Có một thống kê đáng kinh ngạc: Tại Pháp, Italy, Hy Lạp..., 30 đến 44% thanh niên từ 18 đến 35 tuổi không kiếm nổi việc làm. Họ nói rằng, ngày nay nếu bạn không đổi mới, không có tinh thần lập nghiệp, kỹ năng toàn cầu và tri thức Tin học, thì bạn không thể kiếm được việc làm.
Lỗi lầm là châu Âu đã không cải cách giáo dục từ 20 năm trước. Internet đang thúc đẩy mạnh mẽ việc hình thành Thế giới kết nối (người - người, người - máy, máy - máy) của nền kinh tế tri thức - xã hội thông tin. Không liên tục học hành, con người sẽ rơi vào thế hệ bị lãng quên. Đơn giản là bạn sẽ thất nghiệp.
Tôi có một may mắn là việc học hành đã trở thành thói quen hằng ngày. Mẹ tôi tuy không bao giờ ép học, nhưng rất vui mừng thấy tôi học bài và tự hào khi tôi đạt thành tích học tập. Vì vậy tôi cố học từ nhỏ. Sau này tôi được đi học Đại học Tổng hợp Lomonoxop (Nga) danh tiếng, nơi giúp tôi kỹ năng tự học, kỹ năng nghiên cứu, dạy tôi cách xác định và giải quyết vấn đề. Nhìn lại con đường đã qua, tôi càng thấm thía học hành là điều quan trọng nhất của đời người, giáo dục và đào tạo là việc trọng đại nhất của mỗi tổ chức và của cả quốc gia, nhân loại.
Tôi đã rất buồn lòng khi nghe Uwe Gleitz, Giám đốc FPT Châu Âu phàn nàn là các lập trình viên Việt Nam thua Ấn Độ về học hỏi. Chỉ biết bảo gì làm nấy, không biết đề xuất làm khác đi, tốt hơn. Thật sao khi truyền thống dân tộc là hiếu học? Hơn lúc nào hết, tôi thấm thía lời Bác Hồ dạy: “Non song Việt Nam có được vẻ vang, dân tộc Việt Nam có sánh vai cường quốc năm châu được hay không chính phần lớn dựa vào công lao động học tập của các cháu”.
Trước hết nói về học ngoại ngữ. Có thể nói tiếng Anh là chìa khóa quan trọng nhất để mở cửa kho tàng thông tin, tri thức của nhân loại. Tiếng Anh trở thành yêu cầu cơ bản thiết yếu hôm nay. FPT đang trên con đường toàn cầu hóa. Đi đến đâu chúng ta cũng cần học ngôn ngữ ở đó. Nhiều người FPT đang học tiếng Nhật, Pháp, Đức, Campuchia và sẽ học tiếng Myanmar…
Là tập đoàn công nghệ hàng đầu, mỗi người chúng ta cần liên tục vươn lên trong chuyên môn, trong công nghệ, trong quản trị, trong tri thức ngành (y tế, giáo dục, thể chế, giao thông, sản xuất, ngân hàng, dịch vụ, viễn thông,…).
Các cụ chí lý khi nói “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”. Chúng ta học từ tất cả mọi người gặp trên đường đi. Chủ động học bằng các câu hỏi. Đừng ngại ngùng hỏi câu hỏi ngốc nghếch, thường thì khó trả lời nhất và cũng học được nhiều nhất từ những câu hỏi này. Riêng tôi luôn khát khao học người tài giỏi, thành công. Càng giỏi càng tốt, càng cao càng tốt. Câu hỏi yêu thích là bạn nghĩ gì về… và tại sao?.
Các cụ thường nói từ “học hành”. Quả thật, khi có hành cụ thể thì học rất nhanh và trúng. Học có hành mới sâu, mới thực học.
Tại Davos, tôi gặp Giáo sư trường MIT (Massachusetts Institute of Technology) Anant Agarwal, người đã tập hợp các giáo sư giỏi nhất từ các đại học danh tiếng như Havard, MIT, Standford,… xây dựng hàng nghìn môn học dạy miễn phí trên Internet (http://ocw.mit.edu/index.htm), chỉ phải trả ít tiền khi muốn có chứng chỉ. Hiện chương trình này đang có 1,2 triệu học viên theo học. Internet đang mang lại điều kiện học tập trước đây chỉ có trong mơ.
Công việc ngày hôm nay đòi hỏi tri thức lúc thì sâu, lúc thì rộng, đa ngành, đa nghề, liên lĩnh vực và luôn đổi mới. Cho nên kỹ năng tự học hỏi trở thành sống còn. Khi có việc, tôi thường tự tìm sách vở, tài liệu liên quan, tự đọc, tự nghiên cứu và sau đó chủ động tham vấn với chuyên gia. Từ đó sáng tạo ra lời giải cần thiết.
Gần đây, tôi được đọc cuốn “Trực giác chiến lược”. Từ thực tiễn của mình, tôi hoàn toàn nhất trí với tác giả lý giải từ đâu ra sáng tạo, từ đâu ra chiến lược. Đầu tiên bạn phải đau đáu về vấn đề gì đó, bên cạnh đó bạn liên tục thu thập các mảnh ghép tri thức (liên quan và không liên quan) qua học hỏi không ngừng nghỉ. Rồi bỗng dưng có một thoáng lơ đãng và các mảnh ghép cần thiết tự động ghép lại thành một lời giải sáng tạo hoàn chỉnh. Newton đã tìm ra lực hấp dẫn, Einstein ra thuyết tương đối như vậy. Napoleon ra quyết sách cũng bằng con đường như vậy. Nói cách khác, không có sáng tạo nếu không bền bỉ học hỏi, không cần mẫn thu thập các mảnh ghép tri thức.
Tôi ngạc nhiên khi biết nhiều bạn trẻ ngày nay không có thói quen đọc sách, mặc dù mắt không rời phone, tablet hay máy tính. Các bạn chủ yếu đọc không ngưng nghỉ tin tức gói gọn trong vài trăm ký tự. Rất tiếc do thiếu độ sâu nên nó không thành các mảnh ghép tri thức, do thiếu xúc cảm nên nó không thể ghi lại được trong não. Vì vậy, nó cũng không giúp bạn sáng tạo. Đừng mất đi kỹ năng quý báu nhất của nhân loại - Đọc sách và đọc sách hằng ngày.
Trương Gia Bình- Tổng giám đốc FPT.
Trích từ: Chungta.vn
Friday, June 7, 2013
Ba cánh cổng của sự thông thái
Một vị vua có duy nhất một người con trai là một hoàng tử dũng cảm tài giỏi và thông minh. Nhà vua gửi anh ta tới gặp một nhà thông thái để hoàng tử được mở mang nhận thức.
-“Xin hãy khai sáng cho con đường của con”, hoàng tử van nài.
-“Những lời nói của ta sẽ tan biến như những bước chân trên cát, nhà thông thái đáp.
Tuy nhiên, ta sẽ cho con vài chỉ dẫn. Trên đường đi, con sẽ đi qua ba cánh cổng. Hãy đọc những câu viết trên đó. Con sẽ không cưỡng lại được yêu cầu phải làm theo những lời đó. Đừng tìm cách bỏ qua, con sẽ buộc phải sống nữa sống mãi trong điều đó. Ta không thể nói gì hơn. Con phải nếm trải tất cả bằng con tim và thể xác, giờ thì con đi đi. Hãy đi theo con đường ngay phía trước con.”
Nhà thông thái biến mất và hoàng tử bắt đầu bước đi trên đường đời. Chẳng mấy chốc hoàng tử băng qua một cánh cổng lớn trên đó có thể đọc thấy rằng:
“THAY ĐỔI THẾ GIỚI”
-“Đây chính xác là điều mình dự định làm, hoàng tử nghĩ thầm, vì có những điều thú vị và không thú vị trên thế giới này.”
Và anh ta bắt đầu cuộc đấu tranh đầu tiên. Được dẫn dắt bởi lý tưởng, nhiệt huyết, và sức mạnh thúc đẩy phải đương đầu với thế giới, anh ta chịu trách nhiệm, chinh phục, đưa ước vọng đến thực tế. Anh ta trải qua niềm vui và hứng khởi của kẻ đi chinh phục, nhưng con tim không được thanh thản. Anh ta xoay xở thay đổi một số điều nhưng những điều khác thì không thay đổi được.
Nhiều năm trôi qua. Một ngày kia, anh ta gặp lại nhà thông thái:
-“Con đã học được gì trên đường đời?”
-“Con đã học, hoàng từ đáp, cách hiểu được điều gì trong khả năng của con và điều gì ngoài khả năng, hiểu điều gì thuộc về con và điều gì thì không”.
-“Tốt lắm, nhà thông thái nói. Hãy dùng sức mạnh của con để hành động dựa trên điều con có thể. Hãy quên những điều con không thể làm.”
Và nhà thông thái biến mất. Một lúc sau hoàng tử đi qua cánh cổng thứ hai. Người ta có thể đọc thấy rằng:
“THAY ĐỔI NGƯỜI KHÁC”
-“Đây chính xác là điều mình dự định làm, hoàng tử nghĩ thầm. Những người khác mang đến niềm vui và sự thú vị, nhưng cũng gây cho ta nỗi đau va sự cay đắng và sự thất vọng”.
Và anh ta kháng cự lại tất cả những gì làm xáo trộn hay trái ý anh ta. Anh ta đấu tranh nhằm thay đổi tâm hồn họ, và sửa chữa những lỗi lầm của họ. Đây chính là cuộc chiến thứ hai của anh ta.
Nhiều năm nữa trôi qua. Một ngày nọ, khi anh ta đang trầm tư về sự vô ích khi nỗ lực thay đổi người khác, anh ta đi lướt qua nhà thông thái và ông ta hỏi hoàng tử:
-“Con đã học được gì trên đường đời?”
- “Con đã học, hoàng tử đáp, rằng những người khác không phải là nguồn vui hay nỗi đau buồn, thành tựu hay thất bại. Họ chỉ ở đó để làm con nhận thức. Chính con tạo nên cảm xúc cho chính mình.”
-“ Con nói đúng, nhà thông thái nói. Mặc dù điều mà họ đánh thức trong con, họ đã làm con nhận thức chính con. Hãy tỏ lòng biết ơn đối với những ai làm con vui sướng và hạnh phúc. Nhưng cũng phải biết ơn những ai luôn làm con tổn thương và thất vọng, cuộc sống sẽ dạy con. Con còn phải học, và còn cả con đường dài trước mặt.”
Và nhà thông thái biến mất. Một lúc sau, hoàng tử đi qua một cánh cửa nơi có thể đọc thấy những lời rằng:
“THAY ĐỔI CHÍNH BẠN”
-“Nếu chính tôi là nguyên nhân của nhiều vấn đề, đây là điều mà tôi phải giải quyết” hoàng tử nghĩ thầm.
Và anh ta bắt đầu cuộc đấu tranh thứ ba. Anh ta cố chuyển biến tính cách của mình, tranh đấu với sự không hoàn hảo của mình, xoá bỏ khuyết điểm, và thay đổi mọi thứ không phù hợp với lý tưởng của anh ta.
Sau nhiều năm tranh đấu đôi khi thành công đôi khi thất bại, hoàng tử đã gặp lại nhà thông thái và ông ta hỏi hoàng tử:
-“Con đã học được gì trên đường đời?”
-“Con đã học, hoàng tử đáp, rằng một số điều có thể cải thiện được, những điều khác ngược lại và không thể thay đổi được.”
-“Tốt lắm, nhà thông thái nói.
-“Vâng, hoàng tử tiếp tục, nhưng con thấy mệt mỏi khi chống lại mọi thứ và chống lại chính mình. Điều này sẽ không bao giờ kết thúc phải không? Khi nào con sẽ được nghỉ ngơi? Con muốn ngừng đấu tranh, muốn từ bỏ, bỏ hết.”
-“ Đây dường như là bài học sắp tới của con, nhà thông thái nói. Nhưng trước khi tiến xa hơn nữa, hãy đi vòng quanh cánh cửa và nhìn lại con đường mà con đã bước qua”
Và nhà thông thái lại biến mất. Khi hoàng tử nhìn lại phía sau, anh ta thấy cánh cửa thứ ba và nhận ra rằng có thể đọc một lời tiên tri khác ở phía sau:
“CHẤP NHẬN CHÍNH BẠN”
Hoàng tử tự hỏi tại sao anh ta không nhận ra lời chỉ dẫn này khi băng qua cánh cửa đầu tiên, ở phía đối diện.
-“Khi ta mải tranh đấu, ta trở nên mù, anh ta tự nhủ.”
Hoàng tử cũng nhìn thấy, trải dài suốt mặt đất chung quanh anh ta, mọi thứ mà anh ta loại bỏ và đấu tranh bên trong mình:những sai lầm, những mặt xấu, những giới hạn, và tất cả tính ác. Và rồi anh ta học được làm thế nào để tổ chức chúng, chấp nhận chúng và yêu quý chúng. Anh ta đã học cách yêu chính mình mà không so sánh, phán xét, trách móc.
Hoàng tử lại gặp nhà thông thái và ông ta hỏi:
-“Con đã học được gì trên đường đời?”
-“ Con đã học, hoàng tử đáp, rằng ghét bỏ hay chối bỏ chính mình để mà kết án chính mình sẽ không bao giờ có được sự yên bình cho chính mình. Con đã học cách chấp nhận chính mình, một cách hoàn toàn, một cách vô điều kiện.”
-“Tốt lắm, nhà thông thái nói, đây chính là chặng đường đầu tiên của sự thông thái. Giờ thì con hãy đi qua cánh cửa thứ ba một lần nữa.”
Ngay khi hoàng tử đến phía bên kia của cánh cửa, anh ta nhìn thấy mặt sau của cánh cửa thứ hai và nó được ghi rằng:
“CHẤP NHẬN NHỮNG NGƯỜI KHÁC”
Xung quanh mình hoàng tử nhận thấy những người mà anh ta đã gặp trong cuộc đời; những người mà anh ta đã yêu, những người anh ta ghét. Những ai mà anh ta đã giúp đỡ, những người mà anh ta tranh đấu. Nhưng thật bất ngờ, anh ta không thể nhìn thấy những sai lầm của người khác, những sai lầm đã làm anh ta phiền lòng và khiến anh ta phải tranh đấu.
Hoàng tử đến gặp nhà thông thái một lần nữa.
-“Con đã học được gì trên đường đời?”sau cùng nhà thông thái hỏi.
“Con đã học, hoàng tử đáp, rằng nếu con hoà thuận với bản thân, con sẽ không trách móc những người khác, không sợ hãi họ. Con phải học cách chấp nhận những người khác hoàn toàn và không điều kiện.”
-“Tốt lắm,” nhà thông thái nói. Đây là chặng đường thứ hai của sự thông thái. Con có thể đi qua cánh cửa thứ hai.
Khi hoàng tử đến phía bên kia, anh ta nhìn thấy phía sau cánh cửa đầu tiên và đọc thấy:
“CHẤP NHẬN THẾ GIỚI”
-“Thật kì lạ, hoàng tử nghĩ thầm, “Tại sao mình không nhìn thấy lời chỉ dẫn này lần đầu?”
Hoàng tử nhìn quanh mình và nhận thấy thế giới mà anh ta cố chinh phục, biến chuyển, và thay đổi.Anh ta bị choáng ngợp bởi sự tươi sáng và vẻ đẹp của mọi vật. Bởi sự tuyệt mỹ. Và vì nó chính là cùng một thế giới như trước đây. Có phải thế giới đã thay đổi, hay nhận thức đã thay đổi?
Hoàng tử lại đến gặp nhà thông thái và ông hỏi :
-“Con đã học được gì trên đường đời?”
-“Con đã học, hoàng tử đáp, rằng thế giới là chiếc gương của tâm hồn. Tâm hồn của con, trái tim của con không nhìn thấy thế giới , mà nhìn thấy chính nó trong thế giới. Khi tâm hồn và trái tim con reo vui, thế giới dường như cũng vui. Khi chúng buồn rầu, thế giới dường như cũng buồn. Thế giới, không buồn cũng không vui. Nó chỉ là, là tất cả. Nó không phải là thế giới gây phiền toái cho con, mà là ý tưởng con có về nó. Con chấp nhận nó mà không phán xét , hoàn toàn, một cách không điều kiện.
-“Đây là điều thông thái thứ ba, nhà thông thái nói. Hiện giờ con hoà thuận với chính con và với những người khác trên thế giới.”
Một cảm giác sâu sắc của sự yên bình, tĩnh lặng và chế ngự hoàn toàn hoàng tử.
Sự im lặng bên trong anh ta.
-“Con đã sẵn sàng, giờ thì, hãy vượt qua ngưỡng cửa cuối cùng, nhà thông thái nói, Từ sự im lặng của hoàn toàn im lặng”.
Và nhà thông thái biến mất.
Theo YenLang.Net
Subscribe to:
Posts (Atom)