Saturday, March 3, 2012

Tờ 1000 đồng và tờ 500.000 đồng

Tờ 1000 đồng và tờ 500.000 đồng tái ngộ.

Tờ 1000 đồng hỏi:

- Lâu này cậu biến đi đâu thế?

Tờ 500.000 đồng kiêu hãnh trả lời:

- Tớ lang thang đến mấy sòng bạc, chu du trên biển, tham dự 10 trận bóng đá, tới vài quán bar, vũ trường ... Mấy thứ đại loại thế. Còn cậu?

Tờ 1000 đồng mỉm cười và nói: " Đến với những mảnh đời bất hạnh ..."


Truyện về William Colgate

Nhiều năm trước, một cậu thanh niên đã phải tự quyết định rời gia đình đi kiếm sống bởi cha mẹ cậu quá nghèo. Gói ghém mọi thứ hành lý, cậu tìm đường lên thành phố New York, nơi mà sau này câu gây dựng sự nghiệp của mình, bắt đầu từ một người thợ làm xà phòng.


Sản phẩm Colgate đã có mặt ở nhiều gia đình

Tìm được việc ở thành phố lớn thật khó khăn. Luôn nhớ lời mẹ dặn, câu đinh ninh rằng mình sẽ đóng góp tiền vào việc từ thiện mỗi khi nhận được tiền lương.

Lần cầm đồng đôla đầu tiên, cậu đóng 10 xu cho quỹ từ thiện. Quỹ từ thiện giới thiệu cậu với một người khác cũng thường làm từ thiện. Người này lại tiếp tục giới thiệu xưởng làm xà phòng của cậu. Dần dần, xưởng sản xuất xà phòng của cậu và người bạn nhận được hợp đồng từ những nhà máy lớn. Vài năm sau, bạn cậu mất và cậu thanh niên trở thành chủ duy nhất của xưởng, nay làm ăn đã rất khấm khá.

Ông chủ giàu có – cậu thanh niên sau này vẫn luôn giữ thói quen dành ra 1/10 những gì mình kiếm được cho từ thiện và giúp đỡ những người khó khăn. Công việc ngày một tốt hơn và ông quyết định dành 2/10 số tiền kiếm được cho từ thiện. Con số tăng lên 3/10 và cuối cùng là 1/2. Và số tiền dành cho từ thiện tăng lên thì dường như sản phẩm của công ty ông xuất hiện trong mọi gia đình trên thế giới.

Ông chủ ấy chính là William Colgate.

Theo Nguonsang.com

Cậu sinh viên nghèo nửa đêm vay tiền giúp người gặp nạn

Thấy cô gái nằm bất tỉnh bên vũng máu trong đêm khuya, không một ai cứu giúp và có thể bị các xe lưu thông cán ngang bất cứ lúc nào, chàng sinh viên nghèo không chút đắn đo bế thốc cô gái vào bệnh viện cấp cứu, bất chấp hiểm nguy.

Tình người giữa đêm khuya

Rạng sáng ngày 10/11, tôi nhận được cuộc điện thoại gọi đến, chàng sinh viên năm cuối, Học viện Bưu chính viễn thông giọng ấp úng: "Anh cho em mượn ít tiền. Có một cô gái bị tai nạn nằm bất tỉnh trên đường, em đã đưa đến Bệnh viện nhưng không có tiền để lo cấp cứu".

Vớ vội tấm áo, tôi cùng người em chạy thẳng đến khu vực Bệnh viện Đa khoa Thủ Đức, TP.HCM. Phía bên ngoài phòng đợi, Nguyễn Tôn Hiến, quê xã Diễn Hải, Diễn Châu, Nghệ An, cùng một người bạn tên Nguyễn Viết Sơn, sinh viên ĐH Công Nghệ Thông Tin, khuôn mặt âu lo, thấp thỏm ngồi nhìn về phía bên trong phòng cấp cứu, nơi ấy có cô gái vừa gặp nạn đang được các bác sĩ chẩn đoán.



Hiến ngồi bên cạnh nạn nhân, thấp thỏm đợi chờ bác sĩ đến

Hiến bảo, trên đường đi làm thêm về, khi đi đến khu vực gần trường ĐH Nông Lâm TP.HCM, tình cờ qua ánh đèn pha lờ mờ, thấy một cô gái nằm sõng soài bên con lươn xa lộ, cạnh bên chiếc xe máy nằm chổng vó. Quan sát kỹ hơn, Hiến hốt hoảng thấy hàng chục xe tải, xe khách, container cứ vô tư đi ngang qua, không ai thèm đoái hoài đến cô gái.

Trong giây phút ấy, Hiến cùng Sơn vội vàng lao ra đường, không cần đắn đo, bế thốc cô gái, máu ướt đẫm chạy thẳng đến Bệnh viện.

"Dù thấy cô gái máu chảy nhiều quá, khiến áo và đôi tay của em đều bị dính máu, nhiều người chứng kiến bảo cẩn thận kẻo dính HIV, nhưng lúc đó em cũng không bận tâm, chỉ miễn sao mình giúp được người gặp nạn".


Nguyễn Tôn Hiến (ngoài cùng bên trái) cùng bạn đưa nạn nhân vào phòng bệnh

Ngồi đợi các bác sĩ khâu vết thương, đến hơn 1h sáng, các bác sĩ ca trực quyết định chuyển nạn nhân sang Bệnh viện miền Đông để chụp x-quang, nhưng vì yêu cầu phải có kinh phí để chuyển viện. Hiến cùng bạn móc túi, chỉ còn mấy chục tiền lẻ và không biết gọi điện hỏi vay ai giữa đêm khuya.

Đang do dự, Hiến đành liều gọi ngay cho tôi để hỏi vay tiền nhằm giúp nạn nhân "vô danh" mà mình đã ra tay nghĩa hiệp.

Khi cô gái đã được chẩn đoán theo yêu cầu của bác sĩ, Hiến cùng bạn quay trở lại hiện trường, nơi có chiếc xe máy của nạn nhân vẫn nằm tại đó để tìm CMND hoặc điện thoại của nạn nhân, thông báo về cho gia đình đến chăm sóc.

Thế nhưng, toàn bộ giấy tờ, tài sản của cô gái trong lúc gặp nạn, văng ra đường đã bị ai đó "hôi của", càng khiến Hiến âu lo, không biết làm cách nào để liên hệ.

Quyết định ở lại tại Bệnh viện để theo dõi, chăm sóc, lo lắng cho cô gái mà mình chưa một lần gặp mặt, khuôn mặt Hiến và Sơn luôn bàn tính nghĩ đến mọi phương án để làm sao giúp cô gái sớm vượt qua cơn hoạn nạn.



Nạn nhân may mắn thoát khỏi cơn nguy kịch nhờ tấm lòng của đôi bạn trẻ Hiến và Sơn

Gần 3h sáng, cô gái chợt tỉnh, đọc vội số điện thoại của gia đình rồi tiếp tục bất tỉnh. Có được thông tin quan trọng, Hiến gọi điện thẳng về gia đình thông báo và thở phào nhẹ nhõm khi tìm được đúng người thân.

Biết được cô gái đã qua khỏi cơn nguy kịch, gia đình cho biết, con gái của họ gặp nạn là Hồ Thị Thu Hương, 19 tuổi, nhà ở phường Tân Phú, Quận 9, trên đường đi làm về thì gặp nạn. Cảm kích trước tấm lòng của đôi bạn trẻ, gia đình nạn nhân gửi tiền cảm ơn nhưng Hiến và Sơn đều từ chối không nhận.

"Mình làm việc nghĩa, họ gặp hoạn nạn cũng giống như chính mình. Tụi em chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện làm "làm ơn há dễ trông người trả ơn". Chỉ mong sao cô gái đó khoẻ mạnh là mình vui rồi"- Cả hai bạn trẻ này tâm sự.

Bị doạ đánh nhiều lần vì tội…giúp người

Hoàn cảnh của Nguyễn Tôn Hiến dù gặp nhiều éo le, bố mất sớm, mẹ phải tần tảo bám ruộng nuôi 4 con ăn học, nên từ lúc rời Nghệ An vào TP.HCM học tập, ngoài những giờ lên lớp, Hiến không ngại ngần gian khó đi dạy thêm, làm phụ hồ, làm công nhân sơn nước, phát tờ rơi….để đủ tiền trang trãi thêm cho cuộc sống. Có những lúc vì làm quá sức, Hiến đổ bệnh, nhưng vẫn liều gượng dậy đi làm.

Điều đặc biệt khiến cậu sinh viên năm cuối trường Học viện Bưu chính viễn thông thường được rất nhiều bạn bè quý mến hơn nữa, đó chính là tính cách luôn sẵn sàng ra tay giúp đỡ người khác. Chính vì điều này nên nhiều lần, Hiến đã từng bị doạ đánh, thậm chí bị bọn xấu cầm dao dí cổ, can tội dám phá đám việc "làm ăn" của tụi nó.


Ngoài những giờ lên lớp, Hiến còn tranh thủ đi dạy thêm

Đã nhiều lần, trên đường đến trường bằng xe buýt, Hiến thấy đám côn đồ giở ngón nghề "hai ngón", lập tức Hiến sấn tới túm ngay cổ tay đối tượng. Bị phát giác, nhóm côn đồ lập tức cử đồng bọn bám sát, theo dõi và phục kích đánh, di dao vào cổ cảnh cáo.

Thế nhưng, dù bị ăn đòn, Hiến cũng không từ bỏ thói quen giúp đỡ người khác nếu phát hiện kẻ xấu.

"Em chỉ mong sao, mỗi người cùng làm một điều gì đó cảm thấy có ý nghĩa, hãy cứ mạnh dạn, đừng do dự vì lo sợ. Xung quanh mình còn có rất nhiều người tốt sẵn sàng giúp đỡ nếu cần thiết"- Hiến bộc bạch.

Giờ đây, khi chuẩn bị ra trường, Hiến bảo sẽ cố gắng đi tìm công việc nào đó để mình có điều kiện giúp đỡ các em sau này.
Theo Bưu Điện Việt Nam

21 năm dạy chữ trên giường

Không qua trường lớp, không nghiệp vụ sư phạm, bản thân là người bị liệt, vậy mà 21 năm qua, người thầy ấy đã dạy chữ cho hàng trăm em học trò nghèo, không ít em giờ đã thành đạt và đang theo học tại các trường đại học.
 
Nơi vùng quê nghèo xã Xuân Bái, huyện Thọ Xuân (Thanh Hóa) không ai là không biết biết danh tiếng thầy giáo Nguyễn Trung Nghĩaở thôn Quyết Thắng 1. Thầy Nghĩa chưa hề học qua trường lớp hay nghiệp vụ sư phạm nào, trong khi bản thân thầy là một người bị liệt hơn 30 năm. Thế nhưng, 21 năm qua, tại ngôi nhà nhỏ nơi xóm nghèo, thầy Nghĩa đã thầm lặng gieo từng con chữ cho hàng trăm học sinh (HS) nghèo.

Học sinh đến với thầy Nghĩa hầu hết là con các gia đình nghèo.
 
Người thầy không bằng cấp

Nằm cách thị trấn Thọ Xuân chừng 30 km về phía Tây, chúng tôi tìm đến ngôi nhà nhỏ nằm nơi xóm Quyết Thắng 1, xã Xuân Bái. Trong căn nhà nhỏ do Hội Chữ thập đỏ tỉnh Thanh Hóa hỗ trợ xây dựng từ năm 2008, là một lớp học sắp tan giờ. Thấy người lạ vào lớp, như chuẩn bị từ trước, tất cả các em HS đều đứng dậy đồng thanh chào khách.

Trước mắt chúng tôi là một người thầy với khuôn mặt phúc hậu, làn da sạm đen đang nằm trên chiếc giường cũ kỹ giảng bài cho HS. Và đó cũng là hình ảnh thường thấy của thầy Nghĩa hơn 20 năm qua.
 
Sinh ra trong một gia đình đông anh em, Nghĩa là đứa trẻ thông minh, khỏe mạnh. Rồi tai họa ấp đến bất ngờ, năm 1965, anh bị mắc bệnh thấp khớp teo cơ.
 
Dù bị bệnh tật hành hạ, nhưng với lòng ham học của mình, Nghĩa vẫn chăm chỉ đến trường đi học. Khi vừa học xong lớp 7/10, cũng là lúc bệnh của Nghĩa ngày một nặng hơn và rồi anh phải từ bỏ ước mơ tới trường của mình từ đấy.

Sau 15 năm điều trị căn bệnh quái ác, không những không khỏi mà nó còn khiến các cơ cứ teo lại, co rút hết chân tay làm Nghĩa mất khả năng đi lại.

21 năm qua, thầy Nghĩa nằm một chỗ trên giường dạy chữ cho học sinh nghèo.

Từ đó, thế giới không gian đối với anh chỉ là khoảng sáng của ô cửa sổ bên chiếc giường nhỏ. Mọi sinh hoạt hàng ngày càng trở nên khó khăn hơn, nhiều lúc anh thấy mình như bị rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng bởi số phận quá nghiệt ngã với anh. Nhưng với ý nghĩ “tàn nhưng không phế”, cùng với tình yêu cuộc sống mãnh liệt, anh đã sống những ngày tháng không hề vô nghĩa.

Bằng nghị lực của bản thân, bằng niềm khát khao cống hiến tri thức, năm 1990, anh mở lớp học đầu tiên và cũng từ đó hai từ “thầy Nghĩa” được người dân trong thôn gọi một cách trìmến và kính trọng. Tuy bị liệt nửa người nhưng mọi sinh hoạt cá nhân như tắm rửa, giặt giũ thầy đều tự làm lấy.

Không những “tự phục vụ” cho bản thân thầy còn chăm sóc chu đáo một mẹ già ốm yếu nay đã ngoài 90 tuổi. Hàng xóm ai cũng khen thầy hiếu thuận với mẹ. Hôm nào thầy cũng dậy sớm nấu cháo cho mẹ ăn, rồi cơm nước hai mẹ con đều do thầy nấu nướng. Mọi sinh hoạt của hai mẹ con đều diễn ra quanh chiếc giường nhưng khá gọn gàngsạch sẽ.

Cảm phục tấm lòng của một người thầy

Mọi hoạt động sinh hoạt hàng ngày với thầy Nghĩa đã là một khó khăn, nhưng với công việc của một người thầy đứng trên bục giảng lại là một thử thách không nhỏ.Thầy Nghĩa tâm sự: 

“Mình nằm một chỗ trên giường nên công việc giảng dạy cho các cháu gặp nhiều khó khăn. Khó khăn nhất là lúc viết lên bảng, tôi phải nhờ các cháu khênh bảng để ra đầu giường, tôi viết xong lại phải nhờ các cháu treo lên hay lúc bài cho các cháu tập viết… ”.


Hình ảnh thầy Nghĩa đã khắc sâu vào tâm trí biết bao thế hệ học trò nơi vùng quê nghèo.
 
Lớp học thầy Nghĩa không giống với bất kỳ một lớp học nào bởi trình độ của các em HS không giống nhau, thầy dạy hai môn Văn - Toán với các em từ mẫu giáo đến lớp 5. Cánh tay trái duy nhất trên cơ thể còn cử động lúc cầm phấn viết bảng lúc lại cầm những bàn tay nhỏ nắn nót từng nét bút đầu đời cho các học trò nghèo, lúc lại làm những công việc vặt trong gia đình nuôi bản thân và mẹ già.

Chương trình giáo dục cải cách và đổi mới liên tục nên thầy vừa dy vừa phải mượn sách vở của các em học trước về nghiên cứu. Hầu hết các em HS đến với thầy chủ yếu là con em các gia đình có hoàn cảnh khó khăn, ở xa nên thầy không thu học phí, nhiều gia đình ở xa như huyện Thường Xuân còn gửi luôn ở nhà thầynhờ thầy dạy dỗ.

Đến nay, đã có hơn 300 HS được thầy Nghĩa dạy chữ, nhiều lớp HS giờ đây đã trưởng thành và đang theo học tại các trường đại học danh tiếng như: ĐH Thái Bình; Học viện Tài chính, ĐH Bách khoa Hà Nội và nhiều em học xong trở về quê hương công tác.

Không chỉ dạy học, hàng ngày dù nằm một chỗ nhưng thầy vẫn tận tụy chăm sóc mẹ già 90 tuổi.

Bác Nguyễn Văn Quang, một người dân địa phương tự hào và không giấu được xúc động khi nói về thầy Nguyễn Trung Nghĩa: “Người dân chúng tôi ai cũng cảm phục tấm lòng cao cả của thầy Nghĩa cả. Nếu không có thầy chắc nhiều con em HS gia đình nghèo trong xã không có điều kiện đến trường mất. Hoàn cảnh thầy đúng là rõ khổ, bản thân tàn tật, lại còn phải nuôi cả mẹ già nữa. Người dân chúng tôi thương thầy lắm nhưng cũng không giúp được gì nhiều cho thầy. Chúng tôi chỉ cầu mong cho thầy có sức khỏe để giúp đỡ các cháu HS nghèo của địa phương”.

Nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, xin được gửi tới thầy lời chúc sức khỏe để tiếp tục “đưa con đò chở chữ” đến với các học trò nghèo!

Theo Nguonsang.com

Bài học bán hàng từ ông chủ Sanyo

Ở cửa hàng luôn có khách đến, có thể họ mua hàng, có thể không mua. Người bán hàng giỏi là người khiến khách hàng dù chưa có ý định mua gì cũng phải móc hầu bao. Hơn thế còn có thể tìm hiểu được nhu cầu, tình hình giá cả nếu chịu khó trò chuyện với khách. Câu chuyện dưới đây của lshoko, giám đốc Công ty điện tử SANYO (Nhật Bản) là một ví dụ điển hình.
 

Một lần Ishoko đến một cửa hàng bán lẻ của công ty ở gần nhà trò chuyện xã giao với chủ hiệu cũng là để tìm hiểu chuyện buôn bán.Đang trò chuyện thì có một chú bé nhà gần đó đến mua một chiếc bóng đèn. Chủ hiệu lấy ra một chiếc bóng đèn, đưa vào máng thử, bóng đèn sáng, nhận tiền và đưa hàng cho chú bé rồi quay sang với lshoko than vãn chuyện buôn bán khó khăn.
 
      Ishoko hỏi chủ quán:
 
         - Chú bé vừa rồi con ai?
 
         - Tôi không rõ nó là con nhà ai. Nhưng chắc là ở gần đây thôi.
 
         - Tôi cũng nghĩ là ông trả lời như vậy. Tại sao ông không hỏi nó cần mua gì nữa không và giới thiệu hàng của mình.
 
         - Ôi dào, tôi chẳng bán bóng điện đó thôi, nó cần gì thì đã hỏi.
 
      Ishoko lắc đầu. Chủ quán thấy vậy hỏi: - Ông có điều gì xin chỉ giáo. Tôi cũng không biết phải làm gì nữa.
 
Chỉ chờ có vậy Ishoko đáp:- Chỉ giáo e tôi thất lễ. Nhưng nếu tôi ở địa vị của ông, tôi sẽ bảo: Cháu bé trông ngoan quá, nhà gần đây phải không? cháu học lớp mấy rồi mà trông lớn quá. Chắc chắn cậu bé ấy sẽ trả lời.Tôi sẽ hỏi tiếp về gia cảnh. Sau này nếu có gặp người nhà cậu bé hoặc đến nhà họ chào hàng ta có thể tự giới thiệu: "Tôi là người ở cửa hàng điện khí gần nhà, hôm rồi bán bóng điện cho con trai ông bà. Không biết bóng đèn ấy dùng tốt không?. Nếu câu chuyện cởi mở có thể đưa đẩy thêm: "Nghe nói ông bà còn cô lớn xinh xắn nết na lắm. Khi nào cháu lấy chồng ông bà nhớ đến chỗ tôi mua máy giặt, tủ lạnh nhé…”
 
      Ông chủ hiệu nghe lshoko cứ há miệng ngạc nhiên: hay quá, hay quá thế nào tôi cũng vận dụng thử cách ông dạy.
 
      Ishoko tiếp tục: Ngày nay không gia đình nào ở Nhật không có ti vi màu, nhưng những thế hệ máy ra sau tiết kiệm điện hơn, độ phân giải cao hơn, ta có thể nói với chủ nhà: "Gia đình ta xài ti vi màu phải không, ăng ten ti vi nhà mình dựng sớm nhất khu này đấy.”“Sớm nhất" hay không chỉ là thứ yếu nhưng người nghe sẽ thích thú hơn."Ông bà thử xem ti vi này đi, thế hệ mới đấy. Cái ti vi nhà mình dùng mua trước đây xài tới 300kw/h còn cái loại này chỉ 100kw/h mà độ nét cao hơn đấy”. Nếu đối phương có vẻ thích thú thì mời luôn "Để tôi mang một chiếc mới đến ông bà dùng thử, trả tiền sau cũng được, chỗ hàng xóm với nhau ý mà ...”
 
      Ishoko nói với ông chủ hiệu: Chỉ cần mình quan tâm đến khách hàng, đến công việc của mình là có thể nghĩ ra khối cách để khách mua hàng dù trước đó họ chưa định mua. Khách vào đây có người đã có sẵn ý định mua hàng, có người còn chưa định. Nếu họ chưa mua thì ta có thể hỏi: "phải chăng cửa hàng còn thiếu sản phẩm khách mua? Hay tại giá cả chưa phù hợp. . ."Ít nhất cũng nắm được tình hình nhu cầu và thị trường. Nếu khách nói hàng họ cần mà ta chưa có thì hẹn họ hôm sau để báo công ty chuyển hàng về, nếu giá cả chưa phù hợp thì cũng báo để phòng kinh doanh xem xét . . .
 
       Ông chủ hiệu nghe xong như bừng tỉnh: đúng là hay thiệt. Thực hiện như ông dạy nếu không bán được hàng cũng nắm thêm nhu cầu để mở rộng mặt hàng kinh doanh.
 
Theo : Nguonsang.com

Những 'Lục Vân Tiên' thời @

Cậu bé 14 tuổi quên mình cứu bạn, nữ nhân viên đường sắt cứu em nhỏ thoát chết, ông nhặt rác trả lại 45 triệu đồng của rơi... là những tấm gương sống đẹp trong năm qua được nhiều độc giả VnExpress.net chia sẻ.

 

1. Các cậu bé dũng cảm cứu bạn thoát chết:

Ngày 6/8 trên đường đi thả diều về, Phạm Quang Vĩnh phát hiện có 4 bạn nhỏ đang chới với dưới hồ nước sâu. Không đắn đo suy nghĩ, cậu bé lao xuống ôm, kéo từng em lên bờ.
Vĩnh đang là học sinh lớp 7A trường THCS Lý Tự Trọng, xã Bình Thạnh, huyện Đức Trọng, Lâm Đồng. Hành động dũng cảm của cậu học trò được nhiều người coi như anh hùng. Huyện đoàn Đức Trọng đã động viên khen thưởng tấm gương dũng cảm cứu người của Vĩnh. Cậu bé còn được tỉnh đoàn tuyên dương và trao bằng khen chiến sĩ nhỏ Trần Quốc Toản.

Ảnh Quốc Dũng.
Em Phạm Quang Vĩnh đã dũng cảm cứu các bạn. Ảnh: Quốc Dũng
Một câu chuyện cảm động khác là em Trần Văn Nguyên (Quảng Ngãi) nhiều lần xả thân cứu người. Đến lần thứ ba, ngay trước Tết Trung thu, một số bạn nhỏ sau khi tập múa lân rủ nhau đi tắm sông, một em sụp hố nước sâu. Nguyên lập tức lao ra cứu, đưa được bạn vào bờ thì em cũng kiệt sức bất tỉnh. Cậu bé được đưa đến bệnh viện cấp cứu song không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Ngày 22/9, Trung ương Đoàn thanh niên đã truy tặng huy hiệu Tuổi trẻ dũng cảm cho cậu bé Nguyên vừa tròn 14 tuổi. Sau đó Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan cũng truy tặng em huân chương dũng cảm.

2. Nữ nhân viên gác chắn tàu dũng cảm cứu em bé thoát chết:

Đoàn tàu đang lao đến chỉ còn khoảng 80 m nữa là đâm vào em bé khoảng 20 tháng tuổi đang chơi giữa đường sắt. Chị Xuân (nhân viên gác chắn ở ga Chí Thạnh - Phú Yên) đã lao tới xốc đứa trẻ lăn ra ngoài, cả hai thoát chết trong gang tấc.
Vụ việc xảy ra ngày 1/8. “Lúc đó tôi chẳng kịp nghĩ gì, chỉ biết tính mạng đứa trẻ đang gặp nguy hiểm”, chị Xuân kể lại. Sau khiVnExpress.net đưa tin về hành động của chị Xuân, nhiều độc giả gửi thư về tòa soạn bày tỏ sự mến phục.
Tương tự, đêm 20/10 khi đoàn tàu đang lao đến, chị Nguyễn Thị Nhànbất ngờ phát hiện một cháu bé đang tập tễnh bước đi trên đường ray, cách chỗ mình đứng khoảng 20 m. Không chần chừ, chị ôm bụng bầu 6 tháng lao lên đường sắt cứu cháu bé ngay trước mũi tàu.
Sau đó Công ty TNHH một thành viên Đường sắt Việt Nam đã quyết định khen thưởng thành tích đột xuất đối với chị Nhàn (26 tuổi, nhân viên gác chắn của Công ty quản lý đường sắt Bình Trị Thiên) về hành động dũng cảm này.

3. Người nhặt rác trả lại 45 triệu đồng của rơi:

Một buổi chiều tháng 10, đang đi trên đường, ông Cho - một người nhặt rác thấy bọc nilon, nhặt lên phát hiện bên trong có tiền. Ông không mở ra xem mà đem thẳng đến công an phường Nam Dương (quận Hải Châu, TP Đà Nẵng) nhờ trả lại cho người mất.
Ảnh: Nguyễn Đông.
Mặc dù gia cảnh khó khăn nhưng ông Cho không tham 45 triệu đồng nhặt được. Ảnh: Nguyễn Đông
Nhiều người bình phẩm chẳng ai dại như ông đi chê “lộc trời” trong khi nhà đang phải chạy ăn từng bữa. Nhưng ông chẳng để ý, chỉ cười bảo: “Người ta mất của tội lắm, mình sao có thể sống bằng số tiền đó”.
Làm nghề đạp xe thồ, sau khi bị tai nạn giao thông mất sức, ông Cho chuyển sang sống bằng nghề nhặt rác. Hằng ngày, ông lặng lẽ cùng những vòng xe dạo khắp các ngõ hẻm nhặt rác kiếm 40.000-50.000 đồng.
Trung tá Nguyễn Hữu Tiến, Trưởng công an phường Nam Dương cho biết đã tiếp nhận số tiền 45 triệu đồng còn bọc nguyên trong túi nilon từ ông Cho nhờ trả lại cho người bị mất. Sau đó công an thông báo và trả lại số tiền này cho chủ nhân là chị Phạm Thị Thanh Hải (phường Thạc Gián, quận Thanh Khê).
Với nghĩa cử cao đẹp này, ông Cho đã được Công an quận Hải Châu đã trao bằng khen cùng số tiền thưởng 2 triệu đồng.

4. Người đàn ông nghèo và chiếc xe tự chế chở học sinh:

Người dân ấp 7, xã Xuân Thới Thượng, huyện Hóc Môn, TP HCM, thời gian gần đây không còn xa lạ với hình ảnh người đàn ông trung niên lái chiếc xe tự chế hàng ngày đưa đón học trò nghèo đến trường. Tấm lòng của người đàn ông nghèo bệnh tật làm bao người cảm phục.
Ảnh: Lê Phương.
Hàng chục em học sinh được anh Hùng đưa đi đón về hàng ngày. Ảnh: Lê Phương
Người dân ở xóm này đa số là lao động nghèo, nghề nghiệp không ổn định, không có thời gian cũng như phương tiện để đưa đón con đi học.
Anh Hùng ấp ủ ý tưởng làm chiếc xe đưa đón học sinh lâu lắm rồi, khi thấy con mình và mấy đứa nhỏ trong xóm đi học từ nhà đến trường gần 3 km, thêm cái cặp sách nặng cũng 3 kg. Mãi đến năm nay anh mới thực hiện được nguyện vọng
Mỗi ngày 8 lượt đi và về, anh Nguyễn Văn Hùng đưa rước trên dưới 20 học sinh nghèo đi học nhờ chiếc xetự chế. Mới đầu vợ anh không đồng ý với việc “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” này, nhưng sau thấy việc làm của chồng đem lại hạnh phúc cho nhiều người, chị lại vui vẻ cổ vũ.

5. Ông lão 68 tuổi cần mẫn quét rác phố đêm:

Khoảng 4-5 năm trở lại đây, ở khu phố người Hoa (phường 11, quận 5, TP HCM), cứ nửa đêm lại có một ông cụ dáng người gầy gò, mái tóc bạc phơ, làn da bánh mật quét rác giữ cho đường phố sạch đẹp. Ông cụ ấy tên là Tô Tiền Hà, năm nay 68 tuổi.
Khi mọi người đã đi ngủ, tiếng chổi của ông lão lại vang lên giữa phố đêm. Ảnh: Thi Ngoan.
Khi mọi người đã đi ngủ, tiếng chổi của ông lão lại vang lên giữa phố đêm. Ảnh: Thi Ngoan
Không nhà cửa, không gia đình hay họ hàng thân thích, ở cái tuổi gần đất xa trời, ông Hà phải làm thuê đủ mọi nghề để kiếm miếng ăn. Sống gần nửa thế kỷ ở góc phố này, hàng ngày ông thức dậy từ sáng sớm phụ người ta bán hủ tiếu, bốc vác, dọn dẹp nhà cửa để được trả tiền công mỗi tháng vài trăm nghìn đồng.
Ngày nào cũng đi phụ quét dọn nhà, dọn chợ nên dần hình thành nơi ông cụ thói quen hễ thấy đường phố dơ lại mang chổi ra quét. Rồi từ đó đến nay ông gắn luôn với cái "nghiệp" dọn đường.

6. Làng tình nguyện hiến giác mạc cứu người:

Cả thôn Bình An 1 chỉ có gần 500 hộ dân, nhưng gần 100 người đăng ký hiến giác mạc. Con số này là kỷ lục không chỉ của xã mà của toàn tỉnh Thừa Thiên - Huế.
Ông Kiều, một trong số những người tình nguyện hiến giác mạc ở xã Bình An 1. Ảnh: Nguyễn Đông
Là người khởi xướng phong trào, ông Nguyễn Thanh Kiều tâm sự: “Khi chưa hiểu rõ về cách thức hiến, bản thân tui cũng sợ vì cứ nghĩ lấy giác mạc là móc cả mắt người chết đem cho người sống. Nhưng khi được các bác sĩ giải thích hiến giác mạc là chỉ lấy màng mỏng ở mắt, tui hiểu và đăng ký ngay. Theo tui, chết là về với cát bụi nên làm được gì cho đời thì mình nên làm".
Bình An 1 là thôn đầu tiên có phong trào hiến giác mạc cho xã. Và đến cuối năm 2010, toàn xã Lộc Vĩnh có tới 183 người đăng ký tham gia. Trong đó, thôn Bình An 1 đến 81 người, đa phần là người cao tuổi.
Theo VnExpress.net

Tình yêu là gì?

Thực lòng, điều đầu tiên mẹ muốn là ngăn cấm con. Mẹ muốn nói với con về kỳ thi đang lúc nước sôi lửa bỏng. Về chuyện “hãy đợi” đến khi đủ chín chắn. Nhưng cuối cùng, mẹ quyết định để con tự lựa chọn. Bởi nếu đó không phải là những cảm xúc thoáng qua mà là một tình yêu thực sự thì sẽ là điều đáng tiếc...

Tình yêu thật sự là gì?

Tình yêu thật sự không phải là cảm xúc, dù nó thường đến cùng những cảm xúc mạnh đến mức làm con người choáng ngợp. Tình yêu không thể kéo dài nếu hai người chỉ có cảm xúc với nhau.

Sự hiểu biết lẫn nhau mới là nền tảng của tình yêu thật sự. Con có thể “phải lòng” một chàng trai thậm chí chưa bao giờ nói chuyện. Nhưng để có một tình yêu thật sự, con cần phải tìm hiểu về người ấy. Bởi biết về tư cách và cá tính người mình yêu là vô cùng quan trọng.

Cùng chung một mục đích sống sẽ giúp cho con và người ấy có được tình yêu dài lâu, bởi các con sẽ đi cùng hướng suốt cuộc đời. Nếu tham vọng của con trở thành một doanh nhân quốc tế, còn điều duy nhất người ấy mong ước là một mái ấm sum vầy, no đói có nhau, thì chắc chắn là xung đột sẽ nảy sinh. Nếu con khao khát một cuộc sống đổi thay, đầy thử thách, còn người ấy yêu một cuộc sống tĩnh lặng, thanh thản, thì dù cảm xúc có lớn đến mấy, sẽ cũng có lúc những cá tính sẽ va chạm. Và tình yêu sẽ tan vỡ cho dù hai người vẫn còn cảm xúc với nhau.

Tình yêu không phải là tình dục. Tình dục được tạo ra cho hôn nhân – một sự cam kết lâu dài. Nếu vượt ra ngoài hôn nhân, tình dục chỉ mang lại hậu quả khắc nghiệt: có thai ngoài ý muốn, những căn bệnh lây lan qua đường tình dục, điều tiếng dư luận, và có thể cả sự xấu hổ tủi thẹn. Một mối quan hệ chỉ dựa trên sự ham muốn. Con có hiểu không?

Tình yêu là sự lựa chọn. Là một sự cam kết. Mặc dù cảm xúc là một phần không thể thiếu được của tình yêu, mặc dù tình dục là một phần của hôn nhân, thì tình yêu cũng không thể tồn tại nếu chỉ dựa vào những điều đó. Nếu con hỏi mẹ tình yêu là gì, thì mẹ sẽ nói với con:

• Yêu, là nhìn thấy ở người đó những điều không hoàn hảo mà vẫn yêu.

• Yêu, là muốn mang lại cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất.

• Yêu, là không mất trí, vẫn học quên mình, vẫn dành trái tim cho gia đình và bè bạn...

• Yêu, là dành thời gian, công sức để tìm hiểu tâm hồn và tính cách của nhau.

• Yêu, là dành thời gian và công sức để tìm hiểu và yêu quý những gì mà người con yêu gắn bó.

• Yêu, là tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau.

• Yêu, là nếu tranh cãi thì không thường xuyên và cũng không nghiêm trọng.

• Yêu, là nếu tranh cãi chỉ giúp hiểu nhau hơn và tình yêu bền vững hơn.

• Yêu, là hướng tới một mối quan hệ lâu dài.

• Yêu, là khi xa cách, chỉ thấy yêu hơn và gắn bó hơn.
Tình yêu là vậy, con ạ!

Chỉ yêu nếu đó là tình yêu thật sự. Mẹ tin vào sự lựa chọn của con.

Mẹ của con,


Snout to snout: These piglets get up close and personal as Valentine's Day approaches
Valentine của cặp heo xinh xắn