PolycoGroup.com Hợp đồng thi công xây dựng nhà ở là một trong những loại hợp đồng hết sức .... ( Người dân tự xây dựng nhà có phải đóng thuế xây dựng hay không?
Monday, August 26, 2013
Hành trình xuyên miền Tây - Tôi Đã Thấy!
Tôi Đã Thấy.
Ở nơi ấy, tôi đã thấy họ thức đến 3 giờ sáng để chuẩn bị bữa sáng, nấu thức ăn và cơm cho cả đoàn ăn sáng
Ở nơi ấy, tôi đã thấy họ thức đến hơn 2h sáng để ghi âm những chương trình phát cho cả đoàn nghe
Ở nơi ấy, tôi đã thấy họ thức đến hơn 3h sáng để cập nhật bài viết, để làm video tổng kết lại các chặng đường, để cho cả đoàn cùng cảm nhận những công việc ý nghĩa đã làm
Ở nơi ấy, tôi đã thấy hằng đêm luôn có những ánh đèn pin chiếu rọi khắp nơi để đảm bảo mọi thứ đều được bình yên trong giấc ngủ của mọi người
Này bạn ơi, tôi đã xúc động khi thấy họ ôm nhau thật chặt, họ rơi nước mắt khi chia tay sau thời gian gắn bó.
Này bạn ơi, tôi đã xúc động khi nhìn thấy vẻ mặt rạng ngời ngày gặp lại, không thể thiếu chiếc ôm ấm áp...và tôi hiểu, khi những người lính gặp lại nhau họ đã ôm nhau khóc như thế nào.
Này bạn ơi, tôi đã xúc động khi thấy mồ hôi ướt đẫm lưng áo họ khi họ làm những công trình thanh niên.
Này bạn ơi, tôi đã thấy ấm lòng khi nhìn thấy họ cùng ăn trong 1 cái thau cơm, mà hay gọi là máng lợn, khi họ chia nhau ngụm nước lúc trời nắng, khi họ sẻ nhau từng miếng bánh nhỏ lúc dừng chân và cả khi họ đẩy nhau trên từng chặng đường khi lúc thấm mệt. Và gương mặt họ vỡ òa khi tự mình chinh phục được cây cầu Cần Thơ , khi tới nơi sau cuộc hành trình dài vất vả.
Bạn có thấy, trên gương mặt lấm đầy bùn, người dính hết bẩn nhưng vẫn luôn có nụ cười rạng người không, vẫn luôn có niềm vui trong ánh mắt, vẫn luôn có sự hồn nhiên nô đùa khi họ đắp đất, làm đường, khi họ dựng lại nhà cho người nghèo không?
Này cô gái, em có thấy những cô gái của chúng tôi sẵn sàng lăn xả vào bất cứ việc gì mà không nề hà, sẵn sàng khuôn vác đát đá mặc cho đôi bàn tay, đôi vai đau nhức không?
Này cô gái, em có thấy những cô gái của chúng tôi mặc cho da đen cháy, mặc cho nắng thiêu đốt, mặc cho mưa dầm người nhưng vẫn nồng cháy tình yêu dành cho những đứa em nghèo không?
Này cô gái, em có sẵn sàng đạp xe hơn trăm cây mặc chân đau, mặc cái nắng chói chang để khám phá cuộc sống, đến miền Tây yêu dấu để cảm nhận như những cô gái của chúng tôi không?
Này chàng trai, em có thấy với chúng tôi nơi đâu cũng là nhà, đâu cũng là quê hương, ngủ đâu cũng được, ăn gì cũng được không? Em có cảm nhận được "bốn bể đều là nhà" như chúng tôi không?
Này chàng trai, em có sẵn sàng xúc đất, vác cây, đắp bùn, vớt bèo, leo lên mái nhà, chặt cây... làm bất cứ công việc gì có thể giúp được người dân nghèo mà không ngại ngần chân lấm tay bùn như chúng tôi không?
Này em ơi, tôi viết với trái tim rung động khi nghĩ về những điều này, những con người với khao khát cống hiến, với tinh thần xả thân vì người khác. Tôi vui mừng khi được quen biết họ, để trái tim tôi cũng rung lên cùng nhịp đập với họ.
Này em ơi, em có thấy những điều nhỏ nhoi nhưng ý nghĩa trong cuộc sống này không? Hay em cũng từng như tôi đã sống trong mộng tưởng một cái gì đó to lớn và hào nhoáng. Để rồi nhận ra, trong từng việc nhỏ, mọi thứ đều đẹp, đều tuyệt vời.
Này em ơi, tôi còn nhớ cách đây vài năm tôi đã hỏi 1 em gái : " Anh sống để làm gì? " và em nói với tôi 1 câu tôi rung động : " Anh sống vì đất nước cần một trái tim".
Em à, tôi đã thấy, tôi đã thấy những trái tim đó.
Và đất nước, luôn cần những trái tim. — tại Trà Vinh ngày 8/8/2013 - 3h30' - Nơi muỗi đốt ngứa lắm :3.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment